9
Không đương thì chẳng có gì phải lo.
Người trong cuộc bây giờ chỉ còn thấy hối hận.
Rốt cuộc khóc vì trai phản bội cũng không phải lý do gì hay ho, thà khóc vì bánh trung thu còn hơn.
Ít nhất nghe như thế tôi chỉ ham ăn chứ không phải kiểu ngu ngốc vì .
Lương Minh và trai nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa chúng tôi, cả hai lại gần hỏi:
“Ha, hai người quen nhau à?”
“Không quen.” Tôi vội vàng xua tay.
Anh chàng kia không gì, trai Lương Minh bèn vỡ sự ngượng ngùng.
“Cậu ấy là em thân thiết của tôi, chơi từ nhỏ đến giờ, rất nghĩa khí!”
Nói rồi vỗ vai chàng kia, tiếp tục:
“Lần này chỗ này cũng là cậu ấy giúp chọn, chỗ này là tài sản nhà cậu ấy luôn. Mau giới thiệu với chị đi nào!”
Nói xong, cậu ta nháy mắt như một ông bố đầy kỳ vọng.
Tôi bỗng nhiên nghĩ thầm, ô, cậu ấm à.
Cậu ấm mà cũng phải kiếm tiền bằng cách bán bánh trung thu à?
Bạn trai của Lương Minh kém chúng tôi hai khóa, gọi tôi là chị cũng không có gì lạ.
“Chỉ là tiện tay thôi.” Anh ta dừng lại, như đang nhớ điều gì đó, nhẹ nhàng hai chữ: “Chị à?”
Giọng ta không thể hiện cảm gì, lại có chút gì đó quyến rũ.
“Lục Việt, tên của tôi.”
Tôi lập tức trả lời: “À, tôi tên Giang Nam Chi.”
“Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân?” Lục Việt tôi.
“Đúng rồi, sao biết?” Tôi có chút ngạc nhiên.
“Đoán thôi.”
“Đoán chuẩn ghê, là người đầu tiên nghĩ đến câu thơ này ngay khi gặp mặt.”
Tôi thành thật .
“Nghe rất hay.”
Có vẻ như câu đó cũng rất chân thành.
Lương Minh và trai nhau, rồi nở một nụ mãn nguyện.
“Là thế này, Chi à, đã có mới thì quên nhanh tên trai cũ đi nhé, nhớ chưa? Phải nắm lấy cơ hội đó!”
Lương Minh thì thầm vào tai tôi một câu, sau đó cùng trai quay lại chỗ ngồi.
Để tôi và Lục Việt ngồi lại cạnh quầy bar.
Một lúc sau, ta khẽ , giọng điệu lười biếng:
“Chị à, nhớ đổi tên lưu trên WeChat đấy nhé.”
Giọng chậm rãi, không rõ là hay thật, lại mang chút gì đó mơ hồ.
Nhưng tôi hoàn toàn chắc chắn rằng ta đang trêu tôi khi nhấn mạnh chữ “chị” với ý nghĩa trêu chọc.
Nhờ lời nhắc của ta, tôi chợt nhớ ra rằng chúng tôi đã kết WeChat khi giao dịch bánh trung thu, ngoài việc chuyển khoản, chúng tôi chưa từng chuyện gì khác.
Và tôi đã tiện tay lưu tên ta là “người bán bánh trung thu”.
Lúc này bị chính chủ phát hiện, tôi không khỏi thấy ngượng ngùng.
Bữa tiệc sinh nhật của Lương Minh và trai cứ thế diễn ra trong tiếng , rất náo nhiệt.
Đến nửa đêm, bầu không khí càng trở nên thoải mái, không ai còn giữ ý tứ nữa.
Rượu pha chế tại bữa tiệc rất ngon, không biết từ lúc nào tôi đã uống nhiều đến mức người trở nên lảo đảo.
Mọi thứ trước mắt tôi dần trở nên nhòe đi.
Tôi cảm thấy chóng mặt, và buồn bã không hiểu vì sao.
Tôi đã sáu năm, mà của tôi rốt cuộc là gì?
Tại sao mối của tôi lại thất bại đến !
Dưới sự tác của cồn, đầu óc tôi chỉ còn hoạt theo một chiều duy nhất. Tôi lờ mờ thấy có người đứng dậy, cầm lấy gói khăn giấy, bóc ra, rồi ngồi xuống lau mặt cho tôi một cách dịu dàng.
Sự dịu dàng đó tôi có thể cảm nhận , vì những tác thật nhẹ nhàng.
“Thôi nào, đừng khóc nữa.”
Tôi mơ hồ nghe thấy giọng người đó .
Lương Minh vốn thẳng thắn, người có thể dịu dàng như chỉ có thể là cùng phòng, Sang Sang. Trong phút chốc tôi cảm thấy tủi thân, không kìm mà ôm lấy cánh tay của người kia.
Tôi nức nở nhỏ nhẹ:
“Sang Sang ôm mình đi, sao cậu không ôm mình…”
Bạn thấy sao?