Muốn Ăn Bánh Trung [...] – Chương 6

6

 

Điện thoại của đặt trên bàn, liên tục nhận thông báo tin nhắn, màn hình sáng lên rồi lại tắt đi.

 

“Em thấy đấy, công việc nhiều lắm, họ đang giục đấy. Cuối tuần này sẽ đưa em đi chơi để bù đắp, không?”

 

Trình Dịch Trần không hề tỏ ra khó chịu khi tôi không vui, ngược lại còn kiên nhẫn và bao dung, đề nghị sẽ bù đắp cho tôi.

 

“Anh biết mà, em là tuyệt nhất, lên mới xinh chứ!” Anh vừa vừa đưa tay xoa má tôi.

 

Sau đó, không đợi đến cuối tuần, ngay sáng hôm sau, Trình Dịch Trần đã mang theo một bó hoa và một món quà nhỏ đến trước ký túc xá của tôi để “xin lỗi”.

 

, trận cãi vã nhỏ đó cũng nhanh chóng bị lãng quên.

 

Sau đó, tôi mới biết buổi tổng duyệt của phòng ban hôm đó thực ra ấy không hề tham gia.

 

Anh giải thích với tôi rằng, muốn dành cho tôi một bất ngờ nên đã lén lút chạy khắp nơi để tìm món quà mà tôi thích.

 

Anh điều đó với vẻ mặt vô cùng chân thành, thậm chí còn có chút ngượng ngùng của một chàng trai trẻ.

 

Vì thế, tôi đã tin .

 

Tôi không có lý do gì để không tin.

 

——-

 

Triệu Tuyết Ninh còn bình luận dưới bài viết của mình:

 

“Không phải là trai đâu, học trưởng đã có rồi mà. Chỉ là có hoạt của câu lạc bộ mà tôi không đi nên mới hỏi thôi. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ những cặp đôi ngọt ngào dễ thương!”

 

Ồ, thì ra ấy biết Trình Dịch Trần đã có .

 

Trình Dịch Trần không bình luận gì về bài đăng này.

 

Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng.

 

Những tin nhắn riêng giữa họ chắc chắn nhiều hơn những gì tôi tưởng.

 

Mọi chuyện đã rõ ràng.

 

Hóa ra hôm đó, sự vắng mặt của không phải vì tôi.

 

Khi tôi buồn bã vì trai không ở bên, ấy lại đang ở bên cạnh một khác, chăm sóc ấy tận .

 

Khi chúng tôi xảy ra tranh cãi, khi tôi cần nhất, lại dành thời gian cho người khác.

 

Những thông báo liên tục nhảy ra trên màn hình điện thoại hôm đó, giờ đây cũng đã có lời giải.

 

Không hề có chuyện “không thể xin nghỉ” hay “không thể rời khỏi đó”.

 

Chỉ đơn giản là cần phải lấy lòng một người mới.

 

Theo trực giác và sự nhạy cảm của một người con , tôi biết rằng sự kiện ở bệnh viện là bước ngoặt trong mối quan hệ của họ.

 

Tôi đột nhiên cảm thấy ghê tởm.

 

Anh ấy đã dùng chính những chiêu trò khi xưa từng dùng để tiếp cận tôi, giờ lại áp dụng lên người mới.

 

Khả năng chăm sóc người khác cùng với vẻ ngoài dễ khiến người ta lầm tưởng, quả là không có đối thủ.

 

Trình Dịch Trần trước mặt tôi luôn tỏ ra là một người tận tụy, không để lộ bất kỳ dấu vết nào.

 

Tôi lại những bài đăng cũ của Triệu Tuyết Ninh và đối chiếu với cuộc sống hàng ngày của họ, cùng quá trình họ quen biết.

 

Đột nhiên, tôi bắt đầu nghi ngờ mọi thứ. Nghi ngờ , nghi ngờ những màn diễn kịch, không tin vào bất kỳ chi tiết nào trong quá khứ.

 

Hóa ra cũng có thể giả vờ, và những điều tốt đẹp ấy dành cho tôi cũng có thể chỉ là đóng kịch.

 

Anh có thể vừa dỗ dành tôi, vừa thương người khác.

 

Thì ra sáu năm của chúng tôi chẳng là gì cả.

 

Trong cơn mê muội, nước mắt tôi lặng lẽ chảy xuống đầy mặt.

 

Một tin nhắn thoại khác từ thân Chẩm Chẩm lại đến: “Sao rồi?”.

 

Tay tôi run rẩy gõ vài chữ: “Cô ta biết Trình Dịch Trần có .”

 

Chẩm Chẩm trả lời ngay: “Chi Chi, hãy dừng lại kịp thời, chia tay thôi.”

 

Chia tay tất nhiên là điều chắc chắn. Nghĩ đến ấy, tôi cảm thấy như mình vừa nuốt phải con ruồi, vừa ghê tởm vừa khó chịu.

 

Nhưng bây giờ chưa phải lúc.

 

Tôi là người rất nhớ lâu và không bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi.

 

Họ đã đối xử với tôi như , sao tôi có thể để họ sống tốt mà không áy náy chứ?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...