2
Nếu tôi tinh ý hơn một chút, tôi đã nhận ra ánh mắt bối rối của trong những giây đó.
Và quan trọng hơn, trong hộp bánh năm nay hoàn toàn không có nhân trứng muối sen nhuyễn.
Đó là hương vị của năm ngoái.
Nhớ lại những điều này, cả người tôi lạnh toát.
Tôi thậm chí còn tự lừa dối mình, tự hỏi liệu có phải ấy tặng bánh cho kia vì ấy đã giúp đỡ điều gì đó không.
Nhưng ngay sau đó, tôi phủ nhận suy nghĩ ngốc nghếch ấy.
Tần Tần thấy tôi không trả lời, liền gửi thêm một tin nhắn nữa.
Là một bình luận mới của kia trong phần bình luận.
“Ký túc xá chỉ còn mình mình, thật cảm ơn khóa trên đã tặng mình bánh trung thu! [mặt trời][trái tim]”
Trình Dịch Thần không bình luận, trong danh sách những người thích bài viết đó, lại có tên .
Tần Tần nhắn tiếp: “Không biết ta cách nào mà quen người ở trường F nhà cậu, phát ngôn thật ‘trà xanh’ nhỉ, nếu chị mà cũng gửi cho hai cái bánh thì em cảm còn hơn ta cả trăm lần!”
Tôi hít một hơi sâu.
“Hộp bánh đó là mình gửi cho Trình Dịch Thần.”
——-
Chúng tôi đã nhau sáu năm. Trình Dịch Thần là người dịu dàng, nho nhã và chu đáo.
Chúng tôi đến với nhau từ năm nhất đại học, vào dịp Quốc khánh. Khi đó, tôi không mua vé về quê nên phải ở lại ký túc xá một mình. Do thời tiết thay đổi, tôi bị cảm nặng.
Tình cờ Trình Dịch Thần đi ngang qua, không gì mà kéo tôi vào bệnh viện trường, sau đó liên tục một tuần liền mang cho tôi canh gà ác táo đỏ đã nấu sẵn.
Anh ấy là người địa phương, hôm đó dự định về nhà, kế hoạch bị tôi thay đổi.
Không lâu sau, ấy tỏ với tôi.
Khi còn là sinh viên, chúng tôi luôn là cặp đôi mẫu mực của trường. Kể cả khi lên thạc sĩ, dù ở hai nơi khác nhau, chúng tôi cũng không vì thế mà chia tay.
Tôi cảm nhận bận rộn hơn, không mảy may nghi ngờ, vì tôi cũng bận hơn thời đại học nhiều.
Chỉ cần giữ liên lạc thường xuyên, gặp gỡ định kỳ và duy trì những dịp kỷ niệm là đủ.
Bất cứ ai gặp chúng tôi đều phải xuýt xoa: “Hai đúng là một cặp ổn định.”
Ổn định đến mức tôi tưởng rằng chúng tôi sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, cả đời này chỉ có người ấy.
Không ngờ, người ngốc nghếch lại là chính tôi.
Đầu óc tôi rối bời.
Tôi run rẩy bấm số gọi cho , định ngay lập tức hỏi cho ra lẽ.
Rất nhanh, đầu dây bên kia bắt máy, âm thanh nền nghe có vẻ ồn ào, như đang dự tiệc.
Giọng trong trẻo của truyền qua điện thoại: “Chi Chi?”
Tôi mở miệng, phát hiện mình chẳng thể gì.
Không có bằng chứng rõ ràng, tất cả những gì tôi nghe chỉ là lời dối trá.
Tôi bất lực và hoảng loạn cúp máy.
Lúc này là giờ ăn tối, căn-tin đông người.
Vì tôi đã gửi hết bánh cho Trình Dịch Thần, nên định mua vài cái lẻ về ăn, tiện thể mua thêm cho Tần Tần.
Dòng người xếp hàng rất dài, tôi đứng chờ mãi, phía trước là một cậu trai cao ráo, sắp đến lượt tôi rồi.
“Cho tôi ba cái bánh khoai môn xoài, hai cái bánh yến mạch dừa.”
“Chỉ còn lại một cái bánh khoai môn xoài thôi.”
“Vậy lấy một cái cũng .”
Cậu nam sinh nhận lấy túi bánh rồi quay người, bất ngờ bị ai đó chen lấn đụng phải tôi.
Cậu ta tròn mắt, vẻ mặt hoảng hốt tôi.
“Ơ này, sao cậu lại khóc thế, chẳng lẽ là do tôi mua mất cái bánh cậu muốn à?”
“Đừng có vu khống nha!”
Bạn thấy sao?