15
Tôi cúi đầu những cuộc bàn tán sôi nổi trên Weibo, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ lạnh lùng.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một thứ gì đó ấm áp chạm vào má mình.
Quay đầu lại, Lục Việt đang cầm một ly trà sữa, đôi lông mày khẽ nhướn lên, ánh mắt vốn sắc lạnh và nghiêm nghị của giờ đây lại mềm mại hơn.
——Vừa rồi ấy dùng ly trà sữa để chạm vào tôi.
Nhưng miệng thì vẫn không lời gì quá dịu dàng: “Giang Nam Chi, em đang ngớ ngẩn gì thế?”
Tôi phớt lờ : “Vị gì đấy?”
“Vị dâu tây nhân bánh dẻo,” Lục Việt thẳng vào mắt tôi, “Có lẽ cũng đến lúc phải thay đổi khẩu vị rồi.”
Tôi tất nhiên hiểu ý của .
Đứng ở sảnh lúc này, đã có không ít sinh viên đại học đi ngang qua, chúng tôi với ánh mắt tò mò lẫn ngưỡng mộ.
Lục Việt vốn dĩ đã nổi bật, sắc sảo, chẳng hề che giấu chút nào.
“Anh đẹp trai thế này chắc hẳn nhiều trẻ theo đuổi lắm nhỉ?”
Tôi và buột miệng .
Anh sững lại một chút, rồi bật .
Sự lạnh lùng, kiêu ngạo thường ngày dường như biến mất không còn chút gì.
Đôi mắt sáng rực, trông như một con sói con tinh nghịch.
“Anh chưa từng ai.”
“Thật không đấy? Cả chưa từng thích nào sao?”
Tôi khá ngạc nhiên, cũng chỉ hỏi vu vơ.
Không ngờ Lục Việt lại hiếm khi tỏ ra do dự như .
Có thì có, không thì không, việc gì mà phải lưỡng lự thế.
“Không phải chứ? Đừng là có ‘bạch nguyệt quang’ nhé?”
Hiếm khi, Lục Việt lại bộc lộ vẻ mặt khó tả mỗi khi tôi đoán đúng những điều nghĩ.
Anh khẽ gật đầu.
——
Sắc mặt tôi hơi trầm xuống, nhất thời không lời nào.
Hỏi chuyện này, quả thực không phải là điều mấy lịch sự.
Thế Lục Việt lại như đã quyết định điều gì đó: “Là em.”
Dù là từ cái đầu tiên, tôi cũng chẳng phải kiểu “bạch nguyệt quang” gì đâu.
Anh không để tôi kịp , tiếp tục kể:
“Thực ra, đã gặp em từ rất lâu rồi, trong kỳ thi vật lý cấp ba, chúng ta thi cùng một phòng.”
Nghe đến đây, tôi chợt nhớ mang máng một chút.
Khi học lớp 12, tôi có tham gia kỳ thi đó, quả thật có một chàng đẹp trai bước qua phòng thi, từ nhỏ đã rất thu hút ánh .
Phòng thi hôm ấy có không ít chằm chằm vào .
Nhưng vì kỳ thi đó liên quan đến suất tuyển thẳng, tôi quá căng thẳng nên không ý nhiều đến chuyện khác.
“Nhưng hồi đó mới lớp 10? Đã tham gia thi vật lý sớm thế à? À, em nhớ rồi, còn giành giải nhất!”
“Đúng , không còn cách nào khác, có lẽ do có chút năng khiếu, bây giờ cũng đang học vật lý lượng tử mà.”
Lục Việt ra vẻ vô tội, những lời khiến người khác ganh tỵ.
“Anh nhớ lúc đó có một người mất túi bút trước kỳ thi, căng thẳng đến mức bật khóc, ngồi cạnh đưa cho người đó cây bút, rõ ràng cũng rất căng thẳng, vẫn tỏ ra điềm tĩnh mà an ủi: ‘Không sao, vận cùng tắc biến, xui xẻo cũng coi như tiêu trừ tai họa’.”
“Lúc đó đã nghĩ, này thú vị thật.”
“Sau đó, nhân dịp nghỉ lễ lén đến trường mẹ , cũng chính là trường của em, để xem các em diễn văn nghệ chào năm mới, lúc đó người dẫn chương trình cũng là em.”
“Đứng trên sân khấu thật tự tin, hoàn toàn khác với hình ảnh của em khi thi đấu, điềm nhiên và tỏa sáng.”
“Rồi lần sau là trong bệnh viện, nghe em chuyện điện thoại mới biết em có trai.”
“Anh kém em hai khóa, chẳng có dịp thích hợp nào để ra, cũng không dám thổ lộ cảm.”
“Anh rất tiếc vì không thể với em sớm hơn.”
“Cho nên, Giang Nam Chi, học tỷ Giang, người thích là em, ‘bạch nguyệt quang’ cũng là em.”
Anh nghiêm túc tôi, trong đôi mắt đen thẫm như chứa đựng cả một dải ngân hà.
“Em có thể cho một cơ hội không?”
Nghe xong, tôi đã ngẩn người ra một chút.
Thì ra trong những năm tháng tôi không biết, giữa những khoảng trống của dòng thời gian, chàng trai kiêu ngạo và xuất sắc này đã lặng lẽ thích tôi.
Đôi mắt tôi hơi ướt.
Tôi ngước lên, ôm chầm lấy .
“Chúng ta đã bỏ lỡ quá lâu rồi.”
“Nhưng chúng ta vẫn còn rất nhiều năm.”
(Hoàn)
Bạn thấy sao?