13
Chủ nhân của giọng chính là thiên kim giàu có Triệu Tuyết Ninh, người thân của viện trưởng, ngọt ngào pha chút yếu đuối đáng .
Đúng là một bông hoa nhỏ yếu ớt.
Cùng lúc đó, tôi liếc mắt qua, ánh mắt gặp phải Trình Dịch Trần – người mà tôi vừa chào tạm biệt vài giờ trước. Cả hai im lặng, không ai gì.
Quả thật trùng hợp.
Ai nấy đều quản lý thời gian giỏi quá.
Tôi theo bản năng có chút bối rối, ba người kia vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, tôi liền lấy lại tinh thần, cứng rắn không dao .
Nếu có ai phải cảm thấy chột dạ thì chắc chắn không phải là tôi.
Một lúc lâu không ai gì.
Lục Việt nhàn nhạt lên tiếng: “Ăn tối ở đây, sao lại ở đây?”
Không có ý định giới thiệu tôi, cũng không định chuyện với Trình Dịch Trần.
Triệu Tuyết Ninh dường như có chút ngại ngùng không dám , buông tay Trình Dịch Trần: “Học trưởng bảo muốn đến F Thị, tôi nghĩ cũng đang học ở đây, nên cùng nhau qua chơi vài hôm. Còn vị này là?”
“Giang Nam Chi, cùng một phòng ban với Lục Việt, đã giúp tôi không ít việc, hôm nay gặp để trả lại ân .”
Tôi bịa ra một lý do hợp lý, dối không chớp mắt.
Nghe giọng điệu của Triệu Tuyết Ninh có chút như muốn phủi sạch mối quan hệ, tôi thấy thật buồn .
Không biết có phải ảo giác hay không, dường như khi nghe thấy tôi không phải của Lục Việt, ấy liền thở phào nhẹ nhõm.
Nói chuyện qua loa vài câu, Triệu Tuyết Ninh bị thái độ lạnh nhạt của Lục Việt cho mất hứng, kéo Trình Dịch Trần rời đi.
“Anh có quen ấy không?”
Lục Việt lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó nhẹ, trả lời không liên quan: “Gu của em cũng không tốt cho lắm.”
Anh thêm trước khi tôi kịp mất kiên nhẫn: “Có quen, lúc nhỏ hai nhà có qua lại. Nhưng hai năm gần đây con ruột của nhà họ Triệu đã tìm thấy, ấy không xuất hiện nhiều nữa.”
Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ tối khuya ăn bữa BBQ lại có thể nghe một câu chuyện bí mật gia tộc.
Chẳng trách ấy cứ luôn miệng nhắc đến “chị ” cha mẹ ưu ái hơn.
Hóa ra người ta mới là con ruột.
“Cô ấy không phải con ruột của nhà họ Triệu à? Trông cũng chẳng giống người bị ghẻ lạnh sau khi con ruột trở về mà.”
Lục Việt đưa tay gõ nhẹ lên trán tôi, như thể bị chọc tức mà bật : “Bác trai và bác nhà họ Triệu cũng không tệ bạc với ấy đâu, Triệu Khê Đình thì ngày ngày bị bắt học quản lý, gì có thời gian mà bắt nạt ấy. Chuyển ra ngoài sống là do ấy cầu, còn tặng cả biệt thự ở ven biển. Nghe trước đó, bác Triệu còn giúp ấy chuyện gì đó ở trường để bù đắp.”
Thì ra là như .
Mọi thứ đã rõ ràng. Những điểm bất thường mơ hồ trong lòng tôi cuối cùng cũng đã có lời giải.
Nhìn dáng vẻ của Trình Dịch Trần, rõ ràng Triệu Tuyết Ninh chưa kể với những chuyện này.
Điều này cho mọi thứ càng thêm thú vị.
Thấy hai người này vào buổi tối thực sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn, lại còn phải giả vờ như không có chuyện gì.
Không ngờ trong một buổi tối, Trình Dịch Trần lại tôi cảm thấy khó chịu đến hai lần.
May mà chúng tôi cũng đã ăn xong.
Tôi cúi đầu suy nghĩ, không để ý đến ánh mắt đầy suy tư của Lục Việt đang tôi.
Trong đó có cả những cảm tôi không hiểu rõ.
Thời gian trôi nhanh, tôi và Trình Dịch Trần viện cớ bận rộn để đối phó lẫn nhau, lại ngầm hiểu không ai đề cập đến chuyện chia tay.
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, tôi nghĩ đã đến lúc, liền gửi bài luận cuối kỳ mà tôi đã hoàn thành từ lâu cho ta.
Tin nhắn cảm ơn gửi qua cũng mang theo chút chân thành hiếm có.
Tôi tiện tay chụp màn hình, bổ sung vào “kho tư liệu.”
Nhân lúc cuối tuần rảnh rỗi, tôi sắp xếp lại toàn bộ thời gian, lồng ghép các đoạn tin nhắn và hình ảnh một cách kỹ lưỡng.
Tất nhiên, trọng tâm là đoạn ghi âm quan trọng kia.
Bạn thấy sao?