Muốn Ăn Bánh Trung [...] – Chương 1

Văn án

 

Trung thu năm nay, trường tôi phát bánh trung thu dành riêng cho sinh viên trong trường, không bán ra ngoài. Tôi đã không nỡ ăn, cẩn thận đóng gói gửi cho trai đang học xa.

 

Không ngờ, lần tiếp theo tôi thấy chiếc bánh đó lại là trong bài đăng trên WeChat của một bé khóa dưới ở cùng trường với ấy.

 

— “Bánh trung thu của trường F thực sự ngon hơn trường mình cả trăm lần!”

 

Hóa ra Trình Dịch Thần thích nhà giàu “trà xanh” nhỏ nhắn ấy.

 

Tiếc thay, “nhà giàu” là giả, còn “trà xanh” thì đúng là thật.

 

—------

 

Vài ngày nữa là đến Trung thu, từ giáo sư đến các bác việc trong ký túc xá, từ các em sinh viên mới nhập học đến những người ở trường H gần bên, không ai là không mong chờ chiếc bánh trung thu sắp phát.

 

Lý do đơn giản thôi, bánh trung thu của trường chúng tôi quá nổi tiếng vì ngon và đặc biệt, không bán ra bên ngoài.

 

Thậm chí có người năm ngoái đã giữ lại bánh từ tháng 9 để tham gia lễ hội ẩm thực F vào tháng 10 và đoạt giải quán quân.

 

Năm nào trường cũng đổi mới các loại bánh, nào là bánh dứa xanh, sầu riêng phô mai, hoa hồng khoai môn, bánh trứng muối thịt nguội…

 

Không kể ngọt hay mặn, chỉ có điều không tưởng tượng ra chứ không có loại nào không .

 

Năm nay, khi bài viết trên WeChat của trường cập nhật các hương vị mới, mọi người đều háo hức, quyết tâm phải khoe ngay lên mạng xã hội.

 

Ngay cả thân của tôi, Tần Tần, cũng nũng nịu nhắn cho tôi: “Chi Chi, mình cũng muốn thử món khoai môn xoài và sô trứng chảy!”

 

Cô ấy còn gửi kèm theo một bức ảnh chụp màn hình từ WeChat.

 

Avatar là của một , thời gian đăng cách đây 3 phút.

 

— Và đó chính là hộp bánh trung thu vừa trường tôi phát.

 

ấy viết: “Mình tuyên bố bánh khoai môn xoài là món ngon số một trong lòng mình, sô phô mai cũng siêu ngon, chỉ có trứng muối thịt nguội là hơi bình thường thôi (do mình thích đồ ngọt mà).”

 

“Thật sự bánh của trường F ngon hơn của trường mình cả trăm lần!”

 

Tôi đang định thoát khỏi bức ảnh, thì ở một góc của tấm hình, có thứ gì đó khiến tôi thấy quen thuộc.

 

Bên dưới hộp bánh trung thu, một tấm thiệp mờ mờ với những dòng chữ không rõ ràng lộ ra.

 

Theo trực giác, tôi phóng to và điều chỉnh độ nét của hình ảnh.

 

“Chúc em mỗi năm đều tròn đầy như ánh trăng ^_^”

 

Đó là dòng tôi đã viết.

 

Câu đầy đủ là: “Chúc ánh trăng của mỗi năm đều tròn đầy ^_^”

 

Trái tim tôi như chìm xuống đáy biển lạnh giá, nước biển tràn vào khắp nơi, khiến mọi âm thanh xung quanh trở nên xa xăm.

 

Hộp bánh đó chính là tôi gửi cho Trình Dịch Thần.

 

——-

 

Năm ngoái, sau khi cả hai chúng tôi học lên thạc sĩ, chúng tôi đã hứa với nhau rằng sẽ gửi bánh trung thu cho nhau mỗi năm.

 

Trình Dịch Thần tiếp tục học tại trường đại học của mình, tôi biết rõ bánh trung thu của trường S dở đến mức nào.

 

Chúng tôi là trao đổi, thực ra chỉ là để ấy có cơ hội nếm thử bánh trung thu của trường F thôi.

 

Tôi bất chợt nhớ lại cuộc gọi video với Trình Dịch Thần cách đây vài giờ.

 

Anh ấy trông như đang bài tập trong ký túc xá, khi bật video lên, vẫn nhẹ nhàng, kiên nhẫn, chẳng có dấu hiệu gì lạ thường.

 

Tôi cũng không nhận thấy điều gì khác thường.

 

“Anh đã nhận bánh chưa?”

 

“Ừm, rất ngon, cảm ơn em .”

 

“Em thấy trên mạng mọi người năm nay có nhiều hương vị mới, thích hương vị nào nhất?”

 

Trình Dịch Thần ngập ngừng trong vài giây, rồi nhanh chóng trả lời.

 

“… Nhân trứng muối sen nhuyễn.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...