“Vãn Vãn, chuyện này rốt cuộc là sao? Mình biết cậu không phải người như …”
Một nụ cay đắng hiện lên trên môi tôi, dù tôi có là người thế nào đi nữa thì nhân vật trong video vẫn là tôi, chỉ điều đó thôi cũng đã đủ để kết án tôi rồi.
Ông lãnh đạo ngân hàng từng gạ gẫm tôi đã qua đời, mà người chết thì có rất nhiều lợi thế, chẳng hạn như người chết tôn trọng, chuyện cũ xóa bỏ, hay… gán tội cho một người không thể lên tiếng, ai cũng sẽ nghĩ tôi chỉ là đang dối trá.
Tôi nhắn tin cho Tôn Phi Phi:
“Chúng ta gặp nhau đi.”
Giọng nũng nịu của Tôn Phi Phi vang lên qua điện thoại:
“Giờ á? Dạo này tôi bận lắm. Tôi còn phải đi công tác với chồng, vài ngày nữa lại định đi nghỉ kỷ niệm ngày cưới…”
Tôi hít sâu một hơi:
“Tầng hai, quán cà phê ở tòa nhà Kinh Đức, nếu không muốn Hứa Tri Châu ly hôn với mình, thì đến đi.”
7
Với mọi người, Tôn Phi Phi là người vợ mẫu mực của Hứa Tri Châu. Khi tôi rời bỏ , ấy đã ở bên , cùng vượt qua mọi khó khăn.
Vì thế, Hứa Tri Châu cưới ấy và đối xử tốt với ấy hết mực.
“Đoạn video đó là tôi tung ra, coi như một chút hình nhỏ dành cho .”
“Cô nghĩ tôi không biết sao, hôm đó Hứa Tri Châu đi uống rượu rồi lén lút gặp .”
Cô ấy ném một quyển giấy đăng ký kết hôn màu đỏ trước mặt tôi, nhướn mày hỏi:
“Biết hành vi của là gì không? Làm hồn ma cũ đeo bám mãi không rời, định dùng chiêu muốn bắt phải buông, chen vào hoại hôn nhân của chúng tôi?”
Tôi ngẩng lên ấy, giọng bình thản:
“Không phải tôi gọi ấy đến, hơn nữa cái giấy đăng ký kết hôn của là thế nào, chính tự biết rõ. Cô không có tư cách ở trước mặt tôi tỏ vẻ chính thất.”
Ba năm trước, khi Hứa Tri Châu gặp thất bại trong khởi nghiệp và suýt sản, tôi đã cố gắng tìm sự giúp đỡ để cứu ấy, và Tôn Phi Phi rằng ta có cách, rồi giới thiệu tôi với một người quen lãnh đạo ngân hàng của bố ta.
Nhưng tôi không ngờ, người đàn ông đó, miệng thì gọi mình là bác, gọi tôi là cháu, lại ấp ủ những toan tính bẩn thỉu như thế.
Tôn Phi Phi đã có trong tay đoạn video đó, và cả… chẩn đoán bệnh ung thư của tôi.
“Cô sắp chết rồi, Hứa Tri Châu vẫn phải sống tiếp. Không phải muốn giúp ta sao? Không phải ta sao? Vậy thì giúp đi chứ.”
“Với đoạn video này, ông Trần kia sẽ không dám không cấp vốn cho Hứa Tri Châu. Tôi chỉ rằng tôi sẽ giúp , đâu có bảo là dùng cách nào, chính tự nguyện đồng ý cơ mà. Dù sao cũng sắp chết rồi, còn giữ gìn danh dự gì?”
“Chẳng lẽ trong lòng , sống chết của Hứa Tri Châu còn quan trọng hơn cái lòng tự trọng nực của mình sao?”
Cô ấy lại ném cho tôi một xấp ảnh, toàn là những nhân vật thành đạt sáng láng:
“Một lần hay nhiều lần thì có gì khác biệt? Dù sao cũng chẳng còn danh dự nữa, hãy phát huy giá trị còn sót lại của mình đi, nếu không, tôi sẽ công khai video đó. Với trạng tinh thần hiện tại của Hứa Tri Châu, ta sẽ chết, sẽ phát điên, và sẽ cùng kẻ đó đi đến kết cục bi thảm…”
Tôi giống như một cái xác không hồn, mái tóc bù xù, khuôn mặt hốc hác, tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, bóng ma của trầm cảm không ngừng ăn mòn tôi, khiến tôi cảm thấy mình chỉ là một xác sống, toát ra thứ mùi hôi thối và bẩn thỉu.
Cuối cùng, tôi cầm lấy xấp ảnh, một nụ đổ vỡ hiện lên.
Khi đó, trong lúc Tôn Phi Phi ân cần ở bên Hứa Tri Châu, an ủi, khích lệ ta, thu hút đủ mọi khoản đầu tư và hợp tác, tôi thì lần lượt gặp gỡ những người đàn ông khác, chìm đắm trong thế giới xa hoa, tự biến mình thành bùn nhơ.
“Nhưng ngay cả như , ấy vẫn không quên . Cô biết bao nhiêu lần tôi đã thấy ấy ngắm ảnh của không? Dư Vãn, có gì đặc biệt hơn tôi chứ? Người mà Hứa Tri Châu thực sự cưới là tôi đây!”
Biểu cảm của Tôn Phi Phi trở nên kích , méo mó và dữ tợn:
“Nếu đã không chiếm trái tim ấy, thì tôi sẽ hủy hoại .”
Cô ấy điên cuồng:
“Đi mà sự thật với Hứa Tri Châu đi, thanh minh cho bản thân đi? Hủy hoại tôi, cũng là hủy hoại cả Hứa Tri Châu. Để ấy biết rằng tất cả những gì ấy có đều từ đâu mà có, để cả đời ấy phải sống trong đau khổ và áy náy!”
Tôn Phi Phi túm lấy cổ áo tôi, gào lên gần như điên loạn:
“Cô bị ung thư không phải sao? Cô không phải sắp chết rồi à? Vậy thì chết đi!”
“Sao mãi không chết đi, còn bám vào thế giới này gì?”
8
Những video trên mạng đã biến mất.
Chắc chắn là Hứa Tri Châu đã âm thầm ra tay, dù sao cũng là cũ của , để lộ ra scandal này, ta cũng bị mất mặt.
Hứa Tri Châu gọi cho tôi vô số lần, lần nào cũng gấp gáp hơn, tôi đều không nghe, tắt máy luôn.
Tôi cầm tách cà phê trên bàn, hất thẳng vào mặt Tôn Phi Phi, cho vẻ mặt méo mó và điên cuồng của ấy bỗng chốc dịu đi.
“Tôn Phi Phi, từng có lúc tôi rất hận , giờ tôi bỗng hiểu ra rồi, việc trở thành một người như bây giờ đã là quả báo rồi. Cô sẽ mãi mãi biết rằng Hứa Tri Châu không , mọi thứ có đều chỉ là bề ngoài, là do lừa lọc mà có .”
“Cô sẽ mãi mãi sống trong sự sợ hãi, hoảng loạn, tự dày vò chính mình đến phát điên.”
Đôi mắt Tôn Phi Phi đỏ hoe, tức giận hỏi tôi:
“Cô đắc ý gì chứ? Cuối cùng, cũng không thắng…”
Tôn Phi Phi đã sai, từ đầu tôi đã không tham gia vào cuộc chiến này. Không tranh giành thì đương nhiên chẳng có gì là thắng hay thua.
Khi tôi quay trở về nhà, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Tôi dọn đồ đạc, trả lại phòng trọ. Đã đến lúc quay về quê nhà, nơi chứa đựng những kỷ niệm thân thuộc, để trải qua những ngày cuối cùng.
Dù sao cũng là nhà của người khác, bên dưới còn nhiều người ở. Nếu tôi thật sự chết ở đây, sẽ là điều đen đủi và sợ hãi cho họ.
Tôi trở về quê nhà của bố mẹ, khu vườn lâu không có người chăm sóc đã mọc đầy cỏ dại. Nhìn thấy những bức tường, mái ngói quen thuộc, dường như tôi vẫn còn thấy cảnh bố mẹ còn sống, tôi và Hứa Tri Châu đã từng sống những tháng ngày yên bình, hạnh phúc ở đây.
Ngày đó, thích ăn củ năng mẹ tôi nấu, thích cùng bố tôi chơi cờ và câu cá.
Mọi người đều công nhận chúng tôi là một đôi trời sinh, ai cũng ngưỡng mộ gia đình tôi vì tìm một chàng rể vừa tài giỏi, vừa đẹp trai.
Ngay cả trước khi bố mẹ tôi gặp tai nạn, mẹ tôi còn lén đưa cho tôi chiếc vòng ngọc bà mang theo khi lấy chồng, để dành của hồi môn cho tôi sau này.
Mua mộ hết năm vạn, tôi suy nghĩ một chút, dùng số tiền còn lại nhờ một bé ở gần đó. Tôi bảo bé mỗi ngày gửi cho tôi một tin nhắn, nếu tôi còn sống, sẽ trả lời bé. Nếu có ngày nào không trả lời…
thì nhờ bé đến để thu xếp mọi chuyện giúp tôi.
Ban đầu số tiền đó tôi định để lại cho Đào Tử.
Nhưng tôi sợ ấy sẽ hoảng sợ, lo lắng và buồn bã.
Chuyện sinh ly tử biệt, vốn dĩ luôn khiến người ta đau đớn và bất lực.
Một khi đã quyết định ra đi mà không báo trước, thì hãy âm thầm rời đi.
9
Tôi tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện.
Trên mạng, dư luận về tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôn Phi Phi đã tung ra đoạn video tôi ở cùng vị lãnh đạo ngân hàng đó để hủy hoại cuộc sống và danh dự của tôi. Nhưng ấy quên mất một điều, rằng tôi, một trong những người trong video, cũng sắp chết.
Cô bé mà tôi nhờ vả đã đăng câu chuyện lên mạng về một sự việc kỳ lạ mà ấy gặp gần đây:
“Có một chị xinh đẹp, còn khá trẻ, tiếc là bị ung thư, sắp chết rồi.”
“Chị ấy đưa tôi năm vạn nhờ lo liệu hậu sự giúp mình. Nghe nhà chị ấy ở gần đây, bố mẹ qua đời trong tai nạn xe vài năm trước, giờ chỉ còn lại chị độc một mình, cuối cùng chẳng còn ai chăm sóc lúc lâm chung…”
Câu chuyện xôn xao trên mạng.
Nhiều người đồng cảm, thương xót tôi, có người cùng cảnh ngộ bày tỏ sự đau lòng, cũng có người ngưỡng mộ tinh thần siêu phàm khi đối diện với cái chết của tôi.
Người ta muốn tìm ra tôi là ai, lại im lặng.
“Cô Dư chẩn đoán mắc ung thư dạ dày ba năm trước, là bệnh của tôi! Cô ấy tốt bụng và giàu lòng nhân ái. Có lần tôi phát bệnh, nôn ra đầy sàn, mặc dù ấy cũng đang rất mệt, vẫn lấy nước giúp tôi súc miệng, dọn dẹp và viên tôi cố gắng sống.”
“Tiểu Dư, là người tôi quen ở quán bar. Hồi đó tôi rất thích ấy, nghe nhiều ông chủ lớn muốn bao ấy, ấy không chịu, chỉ ca sáng. Sau mới biết ấy bị ung thư, việc cật lực là để kiếm tiền chữa bệnh, một vừa đáng thương vừa nỗ lực.”
Ba năm qua, để tránh mặt Hứa Tri Châu, tôi sống như con chuột chui rúc trong cống ngầm. Nhưng ngay cả chuột, dù có trốn kỹ đến đâu cũng để lại dấu vết.
Những người trên mạng nhanh chóng phát hiện, một kẻ tham lam, hám tiền, bất chấp tất cả như tôi, lại sống sạch sẽ, dựa vào sức mình suốt ba năm. Dù có gục ngã vì mệt mỏi khi ca đêm kiếm tiền thuốc thang, tôi cũng chưa từng nghĩ đến đi đường tắt.
Bạn thấy sao?