Mười Tỷ Chia Tay [...] – Chương 8

Một bên là chị xinh đẹp, một bên là người đàn ông bá đạo, họ đều quan trọng với tôi.

Giang Trinh dường như sợ tôi chạy mất, ngày nào cũng đến phim trường đón tôi về nhà.

Anh ấy chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, tuyệt nhiên không có phần của Tống Y Y.

Anh ta cố ý hôn tôi trước mặt Tống Y Y, bắt tôi hôn lại.

“Cưng ơi, hôn đi nào, hôn một phút cho em một trăm triệu.”

Vì tiền thơm phức, tôi lập tức hôn ta.

Giang Trinh liền đắc ý, sự tự tin khiến ấy càng quyến rũ.

Tên đàn ông bá đạo này, trước đây không cho tôi chuyện với người khác giới, giờ cũng không cho tôi thân thiết với .

11

“Cô muốn bao nhiêu tiền để rời xa Mạc Mạc?”

Trong vườn, Giang Trinh vắt chân chữ ngũ, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.

Anh ta hận không thể đuổi Tống Y Y ra khỏi lãnh thổ.

“Lẽ ra nên ở nước ngoài đừng quay về.”

Tống Y Y lập tức trợn mắt: “Dựa vào đâu? Tôi và Mạc Mạc là chị em tốt. Đừng tưởng có tiền là có thể ra lệnh cho tôi.”

“Tống thị cũng không phải hạng vừa đâu.”

Giang Trinh giận đến mức muốn bóp nát cái ly: “Nói chung, tránh xa người phụ nữ của tôi.”

“Tại sao? Ghen à? Anh thật sự Mạc Mạc sao? Anh nghĩ giữa ấy có kết quả sao?”

Tống Y Y thổi cà phê, nhấp một ngụm, tâm trạng rất vui vẻ.

“Không cần quan tâm. Nói chung, Mạc Mạc là của tôi.”

“Anh bị bệnh à? Dựa vào đâu mà can thiệp vào việc Mạc Mạc kết ? Anh không thấy mình quá ích kỷ và tự tư sao?”

“Anh căn bản không coi Mạc Mạc là con người, mà chỉ coi ấy là đồ vật của mình.”

“Thái độ như thế này, sẽ không bao giờ chiếm trái tim của Mạc Mạc.”

Giang Trinh đứng lên đập bàn: “Cô câm miệng! Tôi gì không cần bất kỳ ai đánh giá.”

Tôi đang học thoại, vừa hôn cây kem: “Tống Y, em chỉ chị.”

“Tôi không cho phép em bất kỳ ai.” Giang Trinh ôm tôi vào lòng hôn tôi.

Tôi suýt nghẹt thở, ta mới buông ra: “Xin lỗi.”

Tôi cũng ngạc nhiên, tên này từ trước tới giờ chưa bao giờ xin lỗi.

Hôm nay sao lại mở miệng xin lỗi chứ?

“Sao ? Cậu chủ lớn, lại sao thế?” Tôi lè lưỡi mặt xấu.

Giang Trinh ôm chặt tôi không buông: “Anh em, Mạc Mạc, em. Anh muốn trở thành người quan trọng nhất trong đời em.”

“Biết rồi mà.” Tôi cũng thuận theo ta, vỗ lưng ta.

Những lời ta , quỷ mới tin.

Những người giàu có này cùng lắm chỉ đương với nghèo, chứ không bao giờ “có trách nhiệm” cả.

Dù sao mục đích của tôi là tiền, không lòng sẽ vui vẻ cầm tiền sống cả đời.

Tôi cùng đoàn phim đến đảo quay, Tống Y Y cùng tôi cụng ly.

Bầu trời xanh mây trắng, tâm trạng thật sự quá tuyệt.

Hai chúng tôi vui vẻ nhảy nhót, những chàng đẹp trai lộ ra cơ bụng sáu múi, tôi thèm muốn chạm vào. Nước miếng chảy tí tách tí tách!

Nếu tôi là nữ hoàng, nhất định sẽ đưa hết trai đẹp trên thế giới vào hậu cung của mình.

Haha.

Khi quay phim mọi thứ vẫn ổn, đến chiều thì gió to nổi lên.

“Làm sao đây? Dự báo thời tiết sẽ có thủy triều dâng.” Tống Y Y bỏ điện thoại xuống, lo lắng.

“Mọi người, mau lên lầu.”

Không ngờ sóng biển dâng cao, vỡ cửa kính biệt thự.

Chúng tôi đều ướt như chuột lột, mất điện, mất nước, mất sóng điện thoại.

Tống Y Y và tôi cùng chia nhau bánh mì, hoạn nạn mới thấy chân .

“Hu hu, em không muốn chết. Mẫu Tổ, xin cứu chúng con với? Chúng con bình an vô sự, nhất định sẽ thờ phụng người. Cảm ơn.”

Tôi quỳ xuống đất cầu nguyện.

Tống Y Y ôm tôi vào lòng: “Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.”

“Cảm ơn. Có chị thương em thật tuyệt. Trước đây, chị ruột em ngày nào cũng đánh em, mắng em. Còn đá vào chỗ đó… còn nguyền rủa em bị ông già kia chuyện xấu.”

Tôi thật may mắn khi gặp người chị tuyệt vời thế này.

12

Liên lạc với tôi không , Giang Trinh bỗng nhiên tan nát cõi lòng.

“Không thể để ấy gặp chuyện , định vị của ấy đang ở ngoài biển. Giờ mất tín hiệu rồi.”

Cấp dưới run rẩy, tra ở đó có sóng thần.

Giang Trinh mặc đồ bảo hộ: “Chuẩn bị trực thăng, tôi đi cứu ấy.”

“Chủ tịch, ngài không thể đi tìm Cố. Quá nguy hiểm.”

“Không có ấy, tôi sống cũng vô nghĩa.”

Trong đôi mắt Giang Trinh ánh lên sự sâu đậm, biết mình không bao giờ có thể rời xa tôi.

Vậy nên, lập tức leo lên trực thăng không người lái, giữa cơn bão giữ vững thăng bằng.

Anh chắp tay cầu nguyện: “Cầu xin các vị thần bảo vệ người tôi an toàn, để chúng tôi có thể bên nhau trọn đời. Tôi sẵn sàng xây đền thờ cho các ngài.”

“Nếu có thể, tôi nguyện cùng ấy sống chết bên nhau.”

……

Tôi lạnh cóng, sắp chết đói.

Tôi và Tống Y Y dựa vào nhau, không biết liệu có phép màu xuất hiện.

“Nếu có thể xuyên không thì tốt biết mấy, tôi muốn nữ hoàng hạnh phúc. Có vô số mỹ nam. Haha.”

“Tôi sắp chết rồi sao?”

Tôi gần như ngất đi, mặt trắng bệch hơn cả ma.

Sự đời vô thường, số phận tàn nhẫn.

Tôi hối hận vì không tiêu hết tiền, để lại nhiều tiền như rồi chết, thật quá lỗ.

“Mạc Mạc, đến rồi.”

Giang Trinh nhảy thẳng từ dây thừng trực thăng xuống, bung dù đáp xuống.

Tôi ngẩng đầu lên, như thấy thần tiên.

Hóa ra trên đời này không có thần tiên, chỉ có nam thần từ trên trời giáng xuống.

“Giang Trinh…”

Anh bay về phía tôi, trong mắt ánh lên nỗi đau nhói lòng, khi thấy tôi ánh mắt còn sáng hơn cả nhật nguyệt.

Người của tôi, vì tôi mà bất chấp nguy hiểm từ trời cao bay xuống.

Tuyệt vời biết bao!

Anh ôm lấy tôi, hôn tôi: “Mạc Mạc, không chết, chúng ta còn vô số ngày ngọt ngào.”

Giang Trinh đưa tôi lên trực thăng.

Sau đó, mấy chiếc trực thăng khác của cũng đến, cả đoàn phim đều cứu.

13

Giang Trinh như thể coi tôi là bảo bối trong lòng, bón cho tôi từng thìa canh gà.

“Bảo bối của thật xinh đẹp, em.” Anh ấy hôn tôi chùn chụt, ánh mắt ngọt ngào như mật.

Tôi lau nước miếng: “Đợi bà đây khỏe lại, sẽ thưởng cho . Haha.”

Tôi liền đập nhẹ vào người ấy.

Giang Trinh lập tức bá đạo hôn tôi, hơi thở không đều: “Bây giờ cũng , sẽ nhẹ nhàng một chút…”

Khi tôi khỏe lại, Giang Trinh dùng vô số vàng bạc châu báu, cửa hàng, biệt thự để cầu hôn tôi.

Vì tiền, cũng vì con người ấy, tất nhiên tôi đồng ý.

Tống Y Y phù dâu của tôi, ba chúng tôi cùng nhau sống vui vẻ, còn hơn bất cứ điều gì.

Kết hôn đối với tôi cũng khá vui, dù sao tôi cũng lấy người mình , ấy chính là thần tài của tôi.

Chúng tôi không biết đã trằn trọc bao nhiêu lần trong đêm, cả đêm đều hạnh phúc.

Ngày hôm sau.

Giang Trinh ngồi xổm rửa chân cho tôi: “Bà xã, sẽ em mỗi ngày, chăm sóc em mãi mãi.”

“Hihi, tất nhiên rồi. Em là đại ca trong nhà mà.”

Nhiều năm sau.

Giang Trinh buộc đai trước bụng, con nhỏ đang mút tay.

Anh ấy tôi đáng thương, đưa tay ra: “Bà xã, tiền tiêu vặt mỗi tháng một nghìn tệ ít quá. Xin thêm một ít không?”

Tôi đang chơi mạt chược với Y Y và mấy chị em.

“Phụ nữ đang đánh bài thì đừng có chen vào.”

“Dạ dạ dạ, sai rồi.” Đôi mắt to của Giang Trinh đẫm nước, trông thật tội nghiệp.

Tôi đưa ta thêm mười nghìn tệ, vỗ đầu ấy: “Cút cút cút.”

Giang Trinh lập tức tít mắt: “Bà xã mới mắng , đánh . Đánh là thương, mắng là . Anh thật hạnh phúc.”

Tôi đắc ý: “Thấy chưa, phải bá đạo với chồng mới khiến họ ngoan ngoãn.”

Hoàn

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...