Chương 1
Thái tử gia đình Kinh thành, Giang Trinh, vì bạch nguyệt quang mà chia tay với tôi, còn cho tôi mười tỷ.
Tôi giả vờ không nỡ, khóc lóc nức nở.
Tôi cầm tiền, lăn tròn mà rời đi, đến không nhịn .
Một ngày nọ, kẻ thù của trai cũ lại muốn đương với tôi.
Không ngờ bá đạo thái tử gia lại cưỡng hôn tôi.
Sau đó, ta : “Quay lại với tôi, tôi sẽ cho em mười tỷ mỗi tháng.”
“Được thôi, thần tài.”
1
“Cố Mạc, chúng ta chia tay đi.”
Người đàn ông tuấn tú trước mặt tôi , ấy đẹp trai, tao nhã, hơn hết là giàu có.
Đôi mắt to của tôi đẫm lệ: Tại sao?”
“Người phụ nữ tôi nhất đã trở về nước, thỏa thuận giữa chúng ta kết thúc rồi. Yên tâm, tôi sẽ cho em mười tỷ phí chia tay.”
Tôi kéo ấy, khóc không thành tiếng: “Đừng mà! Anh dấu, em con người , không phải vì sự tuấn tú, diện mạo như ngọc của .”
Anh ấy lạnh lùng đưa tấm séc cho tôi: “Ba căn biệt thự tặng em cũng không lấy lại. Cút đi!”
Tôi cầm séc, quay đầu trong nước mắt, chạy vội.
Rồi tôi chui vào xe, lớn đến mức nước mắt nước mũi chảy ra.
“Trời ơi, bà đây cuối cùng cũng giàu rồi.”
“Bà đây chẳng thèm ở bên cái tên thần kinh đó đâu. Cuối cùng cũng chia tay rồi, thằng nhóc này cũng hào phóng phết.”
Tôi hôn tấm séc mười tỷ, đến rớt cả nước mắt nước miếng.
“Tôi giàu rồi, cả đời này có thể ăn chơi hưởng thụ. Oh yeah.”
“Giang Trinh đúng là thần tài của tôi, chết mất.”
Hồi đó, Giang Trinh tìm tôi thay thế cho bạch nguyệt quang của ấy, tất nhiên tôi đồng ý rồi.
Bạch nguyệt quang không phải chết mà là đi nước ngoài, tại sao nhà giàu không đi đón về chứ?
Dù sao cũng không thiếu tiền, lại đẹp trai, dáng người chuẩn như tạc tượng, tôi thích nhất là sờ bụng sáu múi của Giang Trinh.
Từ giờ không sờ bụng sáu múi của ta nữa, thì đi sờ bụng sáu múi của vô số nam sinh 18 tuổi . Ha ha.
Có tiền rồi, tôi còn sợ không có trai đẹp sao?
Tôi lập tức lái xe, vội vàng đến ngân hàng Giang Thị. Gửi mười tỷ vào một trăm thẻ khác nhau, để mỗi tháng có thể nhận lãi, tránh rủi ro.
Từ nay, tôi sẽ bước lên đỉnh cao của cuộc đời, quá đã! Đời đúng là thú vị!
2
Tôi đến trung tâm thương mại mua sắm, cả người rạng rỡ hẳn lên, thấy cả con gián dưới đất cũng thấy dễ thương hơn.
Tôi giơ tay vẫy vẫy: “Chào nhé, bé gián dấu.”
“Chào nhé, thùng rác.”
“Chào nhé, cột to.”
Làm sao để giải sầu, chỉ có cách giàu.
Tôi nhảy nhót chạy quanh, cảm thấy mình sắp bay lên trời rồi.
Tối đến, tôi vào quán bar chơi, từng chàng người mẫu cao to đẹp trai mà chảy nước miếng.
“Trời ơi, đẹp trai quá đi!”
Tôi giơ tay định chạm vào bụng sáu múi của đẹp trai, thì đột nhiên có người bước đến.
“Cố Mạc, nghe em bị đá rồi. Hay là đi?” Người hì hì là Tô Thần, tổng tài của Tô thị, kẻ thù không đội trời chung của Giang Trinh.
Tôi nghiêng đầu, tươi như hoa: “Anh có hào phóng không? Người ta Giang thái tử mỗi tháng đều cho em thẻ đen quẹt không giới hạn đấy.”
Tô Thần lập tức nắm lấy cổ tay tôi, đè tôi xuống ghế sofa, đôi mắt đào hoa chan chứa ý.
“Không thành vấn đề, Giang Trinh có thể cho em, tôi cho em gấp đôi.” Anh ấy cúi sát môi, cả người toát lên vẻ phong lưu bảnh bao.
Tôi chu môi lên, chuẩn bị hôn thì bị ai đó kéo vào lòng.
“Tô Thần, thứ tôi không muốn, cũng đừng hòng có .” Người chính là Giang Trinh lạnh lùng cao ngạo.
Trời ạ, đừng cản bà đây kiếm tiền chứ?
Nếu Tô Thần cũng cho tôi một khoản phí chia tay, tôi chẳng phải sẽ giàu gấp đôi sao? Ha ha ha.
Tôi đúng là người phụ nữ không có cốt khí, tôi tiền hơn cả trai đẹp.
Có tiền rồi, thì có trai đẹp bám theo thôi mà? Đàn ông mà, ai chả thực tế.
Tô Thần bày ra vẻ khinh bỉ, vẫn đẹp trai đến ngất ngây? Anh ấy thuộc kiểu đẹp trai ôn nhu như ngọc.
Bạn thấy sao?