Mười Ngày Thay Đổi [...] – Chương 1

1

Tôi dẫn con mình, Lục Duy Kỳ, tham gia một chương trình thực tế đang hot nhất hiện nay —

《Mười ngày du lịch cùng mẹ》.

Nội dung là đưa con theo đến một biệt thự trên núi ở một ngôi làng hẻo lánh, sống ở đó mười ngày mười đêm.

Ngoài những nhiệm vụ chỉ định, tổ chương trình sẽ không can thiệp bất kỳ chuyện gì.

Vừa xuống xe, tôi đã thấy một bóng người quen thuộc ở trường quay.

Kiều Huyên.

Cô ta đang ngồi trên vali, trượt qua trượt lại như đứa trẻ, chỉ huy cậu con trai sáu tuổi của mình mua sữa chua cho .

Rồi còn bắt cậu bé bóc vỏ hạt dẻ, từng hạt một đút vào miệng ta.

Thấy , Duy Kỳ hỏi nhỏ tôi:

“Mẹ ơi, mẹ có muốn ăn không?”

Tôi lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu con bé:

“Con còn nhỏ, không cần mấy chuyện đó.”

Có lẽ giọng tôi hơi to, nên bị Kiều Huyên nghe thấy.

Cô ta bĩu môi, tỏ rõ vẻ kh,inh th/ường, rất nhanh đã phản ứng lại — chương trình đang livestream, camera đã bật từ lâu.

Thế là ta lập tức tươi , vẫy vẫy chai sữa chua trong tay với tôi:

“Ôi chị Lục, nuông chiều con quá cũng như h,ại con thôi. Trẻ con phải nhiều việc, rèn luyện nhiều thì mới biết điều chứ!”

Tôi cong môi nhạt:

“Tôi dạy con thế nào, không cần Kiều bận tâm.”

Livestream mới bắt đầu, lượng người xem chưa nhiều.

Nhưng dòng bình luận đã bắt đầu dồn dập:

“Lục Ngọc lại bắt đầu màu rồi, ai cứu tôi với.”

“Nhìn ta gì, Kiều Kiều với con trai Cố Tử Huyên kìa, đáng ch,et mất.”

“Trời ơi tiểu hoàng tử chăm sóc mẹ kiểu gì thế này, tôi cũng muốn đẻ một đứa!”

Xe của tổ chương trình chở chúng tôi vào làng – nơi sẽ quay hình suốt mười ngày.

Vừa lên xe, Kiều Huyên đã dựa vào vai con trai ngủ say như ch,et.

Trên đường đi, tôi đo nhiệt độ cho Duy Kỳ, thấy con bé không còn sốt mới yên tâm.

Lại hỏi con có chóng mặt không, có muốn ăn trái quýt nhỏ không.

Duy Kỳ nhẹ nhàng đáp:

“Không cần đâu mẹ, mẹ nghỉ đi. Tối qua mẹ đọc kịch bản đến khuya rồi.”

Bình luận lại nổi sóng:

“Lục Ngọc giờ còn dùng con nít để xây dựng hình tượng lao cần cù nữa?”

“Nghe thì thô mà thật.”

“Haha Kiều Kiều ngủ như con heo nhỏ, cưng xỉu!”

“Cố Tử Huyên mẹ với ánh mắt đó, đúng là mẹ vô cùng, trái tim mẹ của tôi tan chảy rồi.”

Tôi là nữ diễn viên nổi tiếng vì chăm chỉ trong giới giải trí.

Con đường sáng chói của tôi bắt đầu đi xuống từ ngày Kiều Huyên debut.

Tôi quay phim ròng rã hai tháng không ngơi nghỉ, cũng không bằng một câu của ta trước ống kính:

“Cuộc đời mà, không buông xuôi bây giờ thì còn đợi khi nào?”

Vì chúng tôi bằng tuổi, cùng theo phong cách tương tự, nên mọi thứ đều bị đem ra so sánh.

Có lần tôi và Kiều Huyên cùng tham gia một buổi phỏng vấn, hỏi gần đây đọc sách gì.

Tôi :

“Đang đọc Thời hoàng kim của Vương Tiểu Ba, mới đọc một nửa thì vào đoàn phim.”

Còn Kiều Huyên thì đỏ mặt, ấp úng tên một bộ tiểu thuyết mạng.

Ngay tối hôm đó, ta lên hot search:

#Thì ra Kiều Huyên cũng là đ,am m,ỹ

Chủ đề lan khắp mạng xã hội, ta khen là “người thật giữa giới giải trí giả tạo”.

Còn tôi?

Bị kéo ra đối chứng, trở thành “đại diện điển hình của diễn sâu giả tạo”.

Người ta chê tôi:

“Còn ‘Thời hoàng kim’? Nhìn điệu bộ thế kia chắc đọc Thời đại hư ảo thì có.”

Sau này, ảnh tôi ngồi đọc sách ở phim trường lan truyền ra, lại một làn sóng mỉ,a m,ai mới nổ ra.

Người ta tôi cố dựng hình tượng quá mức, sẽ bị phản phệ.

Có người thẳng thắn phán tôi một câu:

“Diễn xuất thì tạm ổn, người thì tệ hết chỗ .”

2

Quãng đường khá xa, tôi ôm lấy Duy Kỳ rồi ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ hồ, một đoạn ký ức chợt thức tỉnh, rời rạc mà rõ ràng.

Thì ra, đây là một quyển tiểu thuyết tên “Nữ chính phơi bày sự buông xuôi lại nổi khắp mạng”.

Nội dung miêu tả cuộc đời suôn sẻ đến mức kỳ lạ của nguyên nữ chính Kiều Huyên – như thể thần Phật phù hộ, luôn có quý nhân phù trợ.

Cô ta chẳng cần gì cả, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chỉ bằng cái mác “tính cách thật – buông xuôi đời” mà gom hàng tá fan.

Chỉ cần chịu nằm im “thả trôi”, ta tự hút về vô số ánh mắt từ nam chính nam phụ, tài nguyên đỉnh cao người ta cầu mãi không có thì lại rơi trúng đầu ta.

Còn tôi – một người luôn chạy thục m,ạng về phía trước, sứ,t đầu m,ẻ trán để sống sót – thì lại bị sắp đặt nền cho con đường chiến thắng nhẹ nhàng của ta.

Cuối cùng, ta nổi khắp toàn m,ạng.

Còn tôi, bởi vì nhiều lần “ khó” ta, bị nam chính ph,ong s,at, mất hợp đồng đại diện, gánh trên lưng một khoản nợ khổng lồ và cuối cùng chọn cách tự s,at.

Chương trình thực tế cha mẹ – con cái này, chính là điểm bắt đầu cho chuỗi huy hoàng ấy.

Tôi giật mình tỉnh lại, sững người một lúc lâu mới hoàn toàn nhận thức .

Sau khi chuyển vào biệt thự, tổ chương trình nhanh chóng phân chia phòng ở.

Để đảm bảo hiệu quả ghi hình, từ giờ trở đi mọi thứ đều phải tự .

Không cầu viện bên ngoài, cũng không còn ai giúp đỡ.

Tôi dắt Duy Kỳ bước vào phòng, vừa đặt hành lý xuống thì có tiếng gõ cửa.

Mở ra, là Cố Tử Huyên.

Cậu bé tôi :

Lục, mẹ con muốn đổi sang phòng có cửa sổ sát đất. Con có thể đổi với không?”

Tôi mỉm , nhẹ nhàng dứt khoát:

“Không .”

Vẻ mặt thằng bé cứng lại, chắc nó không nghĩ tôi sẽ từ chối thẳng thừng như .

“Nếu mẹ con có ý kiến, cứ bảo bà ấy tự đi với tổ chương trình.”

Tôi không khách sáo, dứt khoát đóng cửa lại.

Bình luận lại bắt đầu rần rần.

“Gì ? Đối xử với trẻ con kiểu đó là sao, đúng là lộ bản chất rồi.”

“Nhưng Kiều Huyên để con nít đi thay mình đòi đổi phòng thì cũng hơi quá ha…”

“Đúng , tôi nhớ đến mấy bà mẹ lấy con lá chắn đạo đức trên tàu cao tốc.”

Có vẻ do đổi phòng không thành, nên đến bữa trưa Kiều Huyên trông khá tức tối.

Cố Tử Huyên chủ pha mì gói, còn xé xích bỏ vào nồi, dỗ mẹ ăn.

Kiều Huyên thì uể oải nằm dài trên sofa, thản nhiên để con trai đút cho mình ăn.

Không cần đoán cũng biết, lúc này dòng bình luận chắc chắn đang khen ta lên tận mây xanh.

Nào là “đáng ”, “tính cách thật”, “bà mẹ nhỏ con trai sủng ái như công chúa”…

Tôi liếc mắt một cái, rồi quay sang hỏi Duy Kỳ:

“Trưa nay con muốn ăn gì?”

Con bé nhỏ giọng đáp:

“Gì cũng ạ.”

Tôi mím môi, để con ngồi trên sofa nghỉ ngơi, còn mình thì đi vào bếp.

Cơm đang nấu trong nồi, tôi nhanh tay chuẩn bị nguyên liệu, hai món đơn giản – trứng xào cà chua và cánh gà chiên.

Khi bưng đồ ăn ra, tôi thấy Duy Kỳ đang ngồi trên sofa đọc sách.

Còn Kiều Huyên thì ngồi xổm trước mặt con bé, toe toét:

“Đọc sách nhàm chán lắm. Nào, để dì dẫn con đi đ,ánh trận ở hẻm núi nhé, dì chơi tướng Đát Kỷ bá cháy luôn đó.”

Duy Kỳ rất lễ phép:

“Không cần đâu ạ, cảm ơn dì.”

“Khách sáo gì chứ. Trẻ con là phải có tuổi thơ vui vẻ. Con còn nhỏ thế mà mẹ con đã bắt học toán nâng cao, đúng là bi,ến th/ái.”

Mặt Duy Kỳ sa sầm lại, giọng vốn mềm mại cũng trở nên lạnh lẽo.

“Dì hiểu lầm rồi, là con tự muốn học.”

“Con thích toán học. Ước mơ của con là trở thành nhà toán học cống hiến cho đất nước, chứ không phải sâu mọt của xã hội.”

Sắc mặt Kiều Huyên lập tức trở nên lúng túng.

Tôi bước tới, phớt lờ ta, bế Duy Kỳ lên.

“Đừng đọc nữa, ăn cơm thôi.”

Con bé gật đầu, gập cuốn sách toán nâng cao lại.

Rồi bất ngờ hôn lên má tôi một cái.

“Con mẹ nhất!”

Bình luận im lặng trong một giây.

Sau đó, đi,ên c,uồng tràn ngập:

“Trời ơi, thiên thần bé bỏng gì thế này, tôi cũng muốn hôn một cái!”

“Sao một bà mẹ như Lục Ngọc có thể sinh ra đứa con đáng đến chứ?!”

“Khoan, có thể nào là do Lục Ngọc dạy con tốt không?”

“Bé con nghiêm túc muốn nhà toán học, tôi ngất luôn rồi!”

3

Tôi và Duy Kỳ vừa mới ăn hai miếng, thì Cố Tử Huyên lại mò tới.

“Dì Lục ơi, mẹ con muốn ăn cánh gà.”

Tôi khựng lại một chút.

Duy Kỳ lập tức gắp một chiếc cánh gà vào bát tôi, miệng ngọt như mía lùi:

“Mẹ cánh gà ngon nhất luôn á, ăn bao nhiêu cũng không thấy chán.”

Giọng ngọt ngào, khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, trong ánh mắt lấp ló sự sợ hãi và lo lắng khiến lòng tôi nhói đau.

Tôi đẩy dĩa cánh gà lại trước mặt con bé:

“Thích thì ăn nhiều vào, con gầy quá rồi.”

Sau đó ngẩng lên, thẳng vào Cố Tử Huyên, giọng điềm đạm:

“Trong bếp còn đấy, tự đi mà .”

Bình luận lại nổ ra rần rần.

“Vãi chưởng, để đứa trẻ sáu tuổi tự vào bếp nấu ăn, đầu óc có vấn đề à?”

Cũng có người phản biện:

“Không phải do Kiều Huyên chỉ huy con trai trước à? Người ngoài lại phải chăm lo ngược cho mẹ nó chắc?”

Mà Cố Tử Huyên đúng là con trai nguyên nam chính – có khí chất bá đạo thừa hưởng hoàn hảo từ ba.

Thằng bé không hề hoảng loạn, bình tĩnh tôi:

“Vậy dì Lục có thể dạy con nấu không?”

Tôi mỉm dịu dàng, đầy vẻ mẹ hiền:

“Ồ, không thể nhé.”

Vừa dứt lời, phía sofa bỗng vang lên tiếng nức nở khe khẽ.

Kiều Huyên dụi dụi khóe mắt đã đỏ hoe, ra vẻ tủi thân:

“Không ăn thì thôi, Cố Tử Huyên, lại đây, mẹ dẫn con đi đặt đồ ăn ngoài.”

Xin lỗi nhé, nơi đây là thôn quê hẻo lánh, lấy đâu ra đồ ăn ngoài?

Cô ta giở trò xong, vẫn phải ngồi vào bàn, ăn bát mì tôm do con trai tự nấu.

Đến chiều, các gia đình tham gia show đã tập hợp đầy đủ, tổ chương trình phân chia xong phòng ở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...