“Nó mới có 28 tuổi thôi mà, còn ít tuổi hơn cả con tôi một tuổi.”
Tôi ôm chặt chiếc hộp đựng tro cốt của Tang Tranh, đôi mắt đỏ hoe.
Cô ấy luôn cảm thấy bản thân không thể lớn lên một cách trong sạch như bà ngoại mong đợi.
Cô ấy không biết rằng, ấy tốt đẹp đến nhường nào,
để rồi một bác giúp việc mới quen hai tháng lại khóc nức nở vì ấy.
Trên chuyến bay trở về, tôi ra ngoài cửa sổ, ngắm tầng mây mờ ảo, khẽ :
“Tang Tranh, chúng ta về nhà rồi.”
Tôi chôn cất ấy ở phía sau mộ bà ngoại.
Có bà ngoại trông chừng ấy.
Di ảnh là bức chúng tôi đã chụp từ trước.
Cô với mái tóc ngắn, đôi mắt trong veo, nở nụ rạng rỡ vào ống kính.
Tôi đặt một bó hoa trước bia mộ của ấy, khẽ thì thầm:
“Cậu chắc chắn là nữ quỷ xinh đẹp nhất nghĩa trang này.”
Tôi cũng quét sạch bụi trước mộ bà ngoại, rồi rót một ít rượu xuống đất.
“Bà ơi, cháu đưa Tang Tranh về với bà rồi đây.”
“Bà đừng trách cậu ấy xuống sớm quá. Cậu ấy đã chịu đựng quá nhiều rồi, những ngày cuối cùng cậu ấy đau lắm.”
“Giờ thì cậu ấy không cần phải gắng gượng chịu đau, cũng không cần uống cả đống thuốc giảm đau nữa rồi.”
……
Khi rời đi, trời bắt đầu lất phất mưa.
Tôi cầm ô bước ra khỏi nghĩa trang, lại bất ngờ chạm mặt một người.
Một người mà tôi chưa từng gặp ngoài đời, đã nghe tên không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Châu.
Tôi khựng lại một chút, giả vờ không quen biết rồi tiếp tục đi.
Nhưng ta đã chặn tôi lại.
Ánh mắt ta gắt gao chằm chằm vào tôi, giọng khàn đặc:
“Tôi đã xem ảnh của , là Tần Viễn.”
“Tôi đã tra thông tin chuyến bay. Cô và Tang Tranh cùng nhau đến Vân Nam.”
“Tôi đã tìm ấy nhiều ngày ở bên đó, không thấy.”
Nói đến đây, thân người ta bỗng run lên bần bật.
Ánh mắt từ từ về phía nghĩa trang sau lưng tôi:
“Cô đến đây gì?”
Tôi thẳng vào mắt ta, từng câu từng chữ đều rõ ràng:
“Tôi đến để tiễn Tang Tranh đoạn đường cuối cùng.”
“Cái gì?”
Anh ta lảo đảo lùi lại một bước, đôi mắt đỏ hoe.
“Tang Tranh chết rồi.”
“Cô ấy ra đi trong vòng tay tôi.”
Thẩm Châu sững người tại chỗ.
Người đàn ông vốn nổi tiếng với tính cách hung bạo lúc này lại rơi nước mắt.
“Cô ấy… ở đâu?”
“Tang Tranh không muốn thấy . Nếu muốn khóc trước mộ ấy, hãy đứng xa một chút, đừng phiền ấy đoàn tụ với bà ngoại.”
Tôi không giấu diếm cái chết của Tang Tranh.
Bởi vì sớm muộn gì ta cũng sẽ biết.
Mộ của ấy nằm ngay sau mộ bà ngoại, chỉ cần ta đến thăm bà, chắc chắn sẽ thấy .
Nhưng tôi muốn cho ta biết rằng:
“Tôi đã hỏi Tang Tranh liệu ấy có tha thứ cho không.”
Lông mi của Thẩm Châu khẽ run, sắc mặt xám ngoét, như đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
Anh ta hiểu Tang Tranh quá rõ.
Chắc chắn đã đoán câu trả lời từ trước.
Tôi :
“Tang Tranh bảo, trừ khi chịu chết.”
“Trước khi chết, ấy đã xóa hình xăm tên trên cổ tay, xóa bông hoa dành dành trên ngực. Cô ấy ghét hoa dành dành, ở phía bên kia, ấy đã xăm lại một bông hoa đăng tiêu mà ấy thích.”
“Cô ấy đã vứt hết những món quà tặng, quyên góp toàn bộ số tiền của , và đốt sạch mọi đồ đạc của mình.”
“Anh có biết vì sao không?”
Tôi chậm rãi , thấy sự chết lặng trong đôi mắt của Thẩm Châu, lòng tôi bỗng cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ.
“Bởi vì ấy không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với nữa.”
“Anh bẩn lắm, khiến ấy thấy ghê tởm.”
“Thực ra Tang Tranh đã xem hết mấy video của Tống Trinh từ lâu rồi. Những ngày cùng tiểu tam đếm ngược chia tay, từng ngày từng ngày một, Tang Tranh đều biết cả.”
“Anh nghĩ những ngày đếm ngược trên cuốn lịch là vì ấy đang mong chờ và háo hức đến ngày cưới của hai người sao?”
Tôi đột nhiên bật .
Đôi mắt Thẩm Châu cụp xuống, mí mắt ta lại giật mạnh không ngừng.
Tôi tiếp tục :
“Cô ấy vốn dĩ chưa từng có ý định sẽ cưới .”
“Những con số đếm ngược trên lịch, là những ngày ấy tính toán để rời xa .”
“Một người đàn ông đã mục ruỗng đến tận xương tủy như , dựa vào đâu mà nghĩ rằng ấy còn muốn gả cho chứ?”
Bờ vai của ta sụp hẳn xuống.
Giọng ta nghẹn lại:
“Tôi luôn trách bản thân mình đã biến Tang Tranh thành như bây giờ.”
“Tôi biết ấy tất cả đều vì tôi. Trong cái môi trường đó, một người quá đơn thuần sẽ không thể tồn tại . Anh em cũng sẽ không chấp nhận một chị dâu ngây thơ không hiểu chuyện.”
“Cô ấy chưa bao giờ là gánh nặng. Chính tôi mới là người kéo ấy xuống.”
“Ở bên Tống Trinh, tôi luôn coi ấy là Tang Tranh. Tôi nuông chiều ấy, chỉ vì tôi muốn… bù đắp cho Tang Tranh của năm đó theo một cách nào đó.”
Tôi không muốn nghe thêm nữa, bật lạnh lùng:
“Đủ rồi, muốn ghê tởm ai đây? Khi ngoại , Tang Tranh vẫn còn sống đấy. Nếu thấy có lỗi, sao không bù đắp cho Tang Tranh mà lại đi tìm một kẻ thay thế?”
“Nực thật đấy. Cô ấy chịu đựng bao nhiêu khổ đau, còn cái gọi là “bù đắp” của thì lại dành cho một kẻ thế thân à?”
Thẩm Châu im lặng, đôi mắt đỏ hoe, giọng vẫn run run:
“Cả đời này, từ đầu đến cuối, tôi chỉ duy nhất một mình Tang Tranh.”
“Thực ra…” giọng ta run rẩy hơn, “Những ngày đó, tôi nuông chiều Tống Trinh cũng chỉ là để lời tạm biệt với quá khứ. Để lời từ biệt với Tang Tranh của năm đó.”
“Sau khi cưới, tôi định sẽ toàn tâm toàn ý với ấy, bù đắp cho ấy. Tôi thậm chí… đã đi triệt sản rồi.”
“Hai năm trước, Tang Tranh từng đỡ một nhát dao thay tôi, vết thương đó đã tổn thương tử cung. Bác sĩ , ấy có lẽ rất khó có con.”
Anh ta khẽ, như tự giễu:
“Tôi đã phẫu thuật triệt sản. Tôi định sau khi đám cưới kết thúc sẽ với ấy rằng, cả đời này tôi không cần có con, chỉ cần ấy là đủ rồi.”
Tôi bật mỉa mai:
“Đúng là buồn nôn.”
Nghĩ ngợi một chút, tôi lại bật lớn hơn:
“Nhưng dù sao cũng một việc tử tế. Anh mất Tang Tranh rồi, giờ thì tuyệt tự tuyệt tôn đi, cũng đáng đấy.”
Tôi đứng giữa cơn mưa, ta một cách châm biếm, như đang thấy quả báo của ta.
“Nghe đã mất hết địa bàn ăn rồi?”
“Tệ thật đấy, gia đình tan vỡ, em quay lưng, đúng là thảm quá.”
“À đúng rồi, Tang Tranh nhờ tôi nhắn với một câu. Những địa bàn mà Lâm Tĩnh chiếm lấy của đều là do Tang Tranh âm thầm giúp ấy.”
“Cô ấy biết hết điểm yếu của .”
“Chỉ là Tang Tranh vốn mềm lòng. Cô ấy không nỡ để những người em đã theo bao năm phải rơi vào cảnh khốn khó, nên ấy đã hẹn với Lâm Tĩnh, sắp xếp đường lui cho từng người. Đi theo Lâm Tĩnh, bọn họ sẽ có tương lai tốt hơn.”
Tôi lạnh lùng:
“Anh thấy không? Tang Tranh đã nghĩ cho tất cả mọi người. Ngay cả con mèo hoang mà ấy hay cho ăn, trước khi rời đi ấy cũng đã đưa tiền cho các cửa tiệm gần đó để họ chăm sóc nó.”
“Chỉ trừ . Anh biết ấy căm ghét đến mức nào rồi đấy.”
Mưa mỗi lúc một lớn, xối ướt toàn thân Thẩm Châu.
Còn tôi thì vẫn cầm ô, xoay người rời đi.
Tôi không gọi xe, chỉ chậm rãi đi dọc theo con đường ngoài nghĩa trang.
Đầu óc trống rỗng, lại lẫn lộn đủ thứ ký ức.
Có những ký ức về Tang Tranh, cũng có những thứ đã cũ kỹ hơn nhiều.
Tang Tranh luôn tôi rất thản nhiên, rất mạnh mẽ.
Nhưng thực ra, tôi cũng từng vô cùng dựa dẫm vào một người,
Chỉ là sau này, tôi bị người đó phụ bạc.
Dần dần, tôi cũng thấu và buông bỏ thôi.
Tang Tranh may mắn hơn tôi một chút, ấy còn có một bà ngoại thương mình. Còn tôi thì không có người thân.
Từ nhỏ, tôi đã là trẻ mồ côi, lớn lên nhờ bữa cơm của người dưng.
Đột nhiên, suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi tiếng lớn.
Một chiếc xe Range Rover màu đen lao qua màn mưa, đâm mạnh vào hàng rào bên đường.
Tiếng va chạm vang lên như sấm nổ.
Biển số xe với đuôi 999, tôi nhận ra nó.
Tang Tranh từng nhắc đến.
Đó là xe của Thẩm Châu.
Tôi đứng đó, lạnh lùng về phía ngọn lửa bùng lên từ chiếc xe.
Thật đáng tiếc, có người đi đường đã gọi xe cứu thương.
Một tài xế tốt bụng còn lao đến kéo Thẩm Châu ra khỏi xe.
Tôi không nữa.
Chặn một chiếc taxi và rời đi.
Bởi tôi biết,
Dù vết thương có như thế nào, thì cuộc đời này, Thẩm Châu cũng không còn sống nổi nữa.
Thẩm Châu quả nhiên không chết.
Nhưng ta sống không bằng chết.
Người ta nhất đến lúc chết cũng không chịu gặp ta lần cuối.
Những người em quay lưng lại, oán trách ta bạc , chính ta đã chết Tang Tranh.
Họ đều theo Lâm Tĩnh, bỏ mặc ta.
Địa bàn mất hết, tiền cũng bị quyên góp sạch.
Vụ tai nạn xe không lấy mạng ta,
Nhưng đã lấy đi đôi chân của ta.
Thẩm Châu trở thành một kẻ tàn phế thực sự.
Đến cả dũng khí tự sát, ta cũng không còn.
Tôi đoán…
Là vì ta không có mặt mũi nào xuống dưới gặp Tang Tranh.
Có lần, khi tôi đến thăm mộ Tang Tranh, tôi gặp Thẩm Châu trong nghĩa trang.
Anh ta mặc một chiếc áo bông dài, che kín đôi chân, ngồi bất trên xe lăn.
Từ xa, ta cứ thế lặng lẽ về phía mộ của Tang Tranh.
Trong gió tuyết, ta giống như một bức tượng cứng đờ.
Anh ta ngồi rất lâu, rất lâu.
Cho đến khi tôi rời đi, ta vẫn không dám tiến lên một bước.
Nhưng có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng tôi đến thăm mộ Tang Tranh.
Từ khi ấy mất, sức khỏe của tôi cũng dần tệ đi.
Mất Tang Tranh rồi, chẳng còn ai dỗ dành tôi uống thuốc nữa.
Đôi khi, nửa đêm tôi đau đến tỉnh giấc.
Uống một nắm thuốc giảm đau, rồi lại chìm vào vòng tuần hoàn bất tận đó.
Cuối cùng, vào một ngày tuyết rơi, sinh mệnh của tôi cũng đến hồi kết.
Nằm trên giường bệnh, tôi ra ngoài cửa sổ.
Cành cây khẳng khiu phủ một lớp tuyết mỏng.
Khắp nơi trắng xóa, cây cối như khoác lên sức sống mới.
Tầm dần trở nên mơ hồ.
Tôi như thấy Tang Tranh.
Tôi bật , giọng mơ hồ vang lên bên tai:
“Đi thôi, Tần Viễn.”
“Đừng sợ.”
Tôi nhắm mắt lại, cuối cùng cũng có thể bình thản chấp nhận cái chết.
Tôi đã chuẩn bị trước cho hậu sự của mình, cũng đã mua một ngôi mộ.
Ở rất gần Tang Tranh.
Bia mộ kế bên tôi là của một mới lập năm ngoái.
Trong ảnh, ấy có khuôn mặt tròn trịa với lúm đồng tiền nhỏ bên má trái khi , trông thật dịu dàng và xinh đẹp.
Tên khắc trên bia là Hà Tuế.
Tuế Tuế.
Tên rất hay.
Tôi rất thích hàng xóm mới này.
Trước khi ý thức tan biến, tôi nghĩ:
Khi xuống dưới đó, tôi sẽ mở một tiệm xăm.
Đầu tiên sẽ xăm cho Tang Tranh – người đã thành nữ quỷ – một bông hoa đăng tiêu.
Vì…hoa đăng tiêu rất giống ấy.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?