QUAY LẠI CHƯƠNG 1: https://vivutruyen2.net/muoi-nam-vong-an/chuong-1
6
Tôi sững người tại chỗ. Cô ta thì ôm cổ tay bị nước bắn trúng, khóc lóc:
“Em không cố ý đâu chị… Chị đừng giận em…”
Mẹ tôi ôm ta chạy thẳng vào bệnh viện,còn ra lệnh cho tôi phải đi cùng.
Tôi tưởng mẹ sẽ đợi Hứa Si tỉnh lại để bắt ta xin lỗi tôi, rồi tranh thủ xử lý vết bỏng của tôi luôn.
Kết quả là… bà chỉ muốn tôi xin lỗi Hứa Si, và chăm sóc cho “con bị thương” của bà.
Khi đó, trên cánh tay tôi là những vết bỏng nước dày đặc, chằng chịt nối liền nhau.
Tôi định vén áo lên cho bà xem.
Nhưng bà quay đầu lại, trợn mắt quát:
“Còn đứng đực ra đó gì? Mau đi mua bánh kem dâu cho Si Si! Loại nhập khẩu đấy!”
Tôi không có tiền. Bà bắt tôi đi nợ.
Ông chủ tiệm bánh cầm chổi đuổi tôi ra ngoài, mắng tôi là đứa trẻ mồ côi chuyên đi lừa đảo.
Cuối cùng có một mặc vest giúp tôi trả tiền.
Chú ngồi xuống hỏi:
“Đau không con?”
Tôi lắc đầu. Nhưng khi quay đi, tôi đã khóc đến mức nghẹn thở.
“Xong rồi, vết thương đã xử lý ổn.” Tiếng bác sĩ kéo tôi về thực tại.
“Nhớ thay băng đúng hạn, đừng để nhiễm trùng.”
Tôi khẽ gật đầu. Vừa bước ra khỏi phòng khám, tôi liền đụng phải Giang Đình Vũ.
Anh ta mặc vest phẳng phiu, tay xách giỏ trái cây.
Vừa thấy tôi, sắc mặt liền tối sầm lại.
Tôi chẳng thèm để ý, định vòng qua chỗ khác rời đi, ta lại bất ngờ túm lấy cổ tay đang bị thương của tôi.
Cơn đau khiến tôi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Hứa Như, sao em có thể độc ác đến mức này?!”
“Si Si đối xử với em còn chưa đủ tốt sao? Con bé thậm chí còn sẵn sàng chia sẻ với em…”
“Câm miệng!”
Tôi cắt ngang lời ta, giọng khàn đặc:
“Cô ta … vốn đã muốn chia tay tôi từ lâu, có đúng không?”
Giang Đình Vũ sững lại:
“Anh…”
“Có thì có, không thì không.” Tôi thẳng vào mắt ta. “Tôi, Hứa Như, chưa từng yếu đuối đến mức cần người khác thay mình chia tay.”
“Cô ấy là em em mà!” Anh ta nhíu mày.
“Chuyện em bị lạc vốn là lỗi của em!
Năm đó nếu không phải em nhất quyết kéo Si Si ra ngoài, sao lại xảy ra chuyện bị bắt cóc?!”
“Chính Si Si với , con bé đã khuyên em suốt nửa tiếng, là em cố chấp đòi ra ngoài mua đồ, rồi sau đó còn đổ oan cho Si Si cố khiến em bị lạc!”
“Lúc đó tôi mới hai tuổi!” Tôi bật , nước mắt trào ra như vỡ đê.
“Giang Đình Vũ, xem, một đứa trẻ hai tuổi thì sao tự đi đến tận bờ đường cách nhà ba cây số?”
“Hứa Si cũng chỉ bằng tuổi tôi, mà sao lại nhớ rõ chi tiết như suốt mười tám năm?”
“Anh học tâm lý mà đúng không?
Anh chẳng luôn tự hào rằng có thể thấu lòng người sao?
Thế mà đến một lời dối vụng về như mà cũng tin?”
“Chỉ có những lời dối dựng lên kỹ lưỡng, người ta mới nhớ lâu đến thế!”
Anh ta bị hỏi nghẹn họng, giận quá hóa cáu:
“Đủ rồi! Si Si năm đó cũng mới hai tuổi, sao có thể nghĩ nhiều như ?”
“Em tưởng mấy câu đó là sẽ tin chắc?!”
“Hứa Như, trước đây từng nghĩ em khác với những khác, nên dù biết em chưa từng đi học, vẫn chọn ở bên em.”
“Nhưng bây giờ mới nhận ra… trái tim em còn độc hơn cả rắn độc!”
“Si Si vừa mới đi đã đưa hết lương cho em, mà em còn con bé đối xử tệ với em sao?”
“Nếu chuyện em bị lạc thật sự là lỗi của Si Si, thì tại sao nó lại tốt với em đến ?!”
“Lương à?”
Tôi nhớ lại tháng trước Hứa Si khóc lóc công ty không phát lương, mà quay đầu đã mua chiếc túi xách hai mươi triệu.
Tôi lập tức lạnh chế giễu.
Tôi không buồn đôi co thêm, quay lưng bước thẳng vào thang máy.
Cửa thang máy đang khép lại.
Gương mặt Giang Đình Vũ trở nên u ám đến cực điểm.
“Tôi sẽ luật sư giỏi nhất! Nếu vẫn ngoan cố không chịu tỉnh ra, thì cứ chờ mà ngồi tù đi!”
Tôi đột nhiên thấy buồn đến mức nực .
Cửa thang máy khép lại, cả người tôi cũng chầm chậm ngồi sụp xuống.
Cảm giác bất lực và kiệt sức trào lên như sóng cuốn, muốn nhấn chìm tôi.
Tôi lấy điện thoại ra, định tìm luật sư. Nhưng mở danh bạ ra… ngoài vài đồng nghiệp, tôi chẳng có lấy một người có thể nhờ vả.
Tôi chạy suốt bảy văn phòng luật, luật sư nào nghe xong cũng chỉ lắc đầu:
“Trên mạng lan truyền khắp nơi rồi, mọi người đều em bị đẩy ngã, lại còn bị thương nặng.”
“Cha mẹ cũng đứng ra chứng. Dư luận đang hoàn toàn bất lợi cho .”
“Chúng tôi không nhận vụ này , ảnh hưởng không tốt.”
Tôi ngồi bệt trước cửa tòa, lặng lẽ rơi nước mắt.
Bạn thấy sao?