Mười Năm Vong Ân – Chương 1

Lúc tôi hai tuổi, tôi bị người ta bắt cóc.

Bố mẹ đã tìm tôi suốt tám năm.

Khi họ đến đón tôi về, tôi đang mặc bộ đồ rách rưới việc ngoài ruộng.

Trên người tôi không chỗ nào lành lặn vì bị đánh đập.

Tôi biết họ chán ghét tôi vì trông chẳng ra gì, nên tôi liều mạng kiếm tiền để chứng minh bản thân.

Năm tôi hai mươi tuổi, tôi có một người trai điều kiện rất ổn, đang tính chuyện kết hôn.

Nhưng rồi tôi phát hiện, họ đã âm thầm tổ chức tiệc đính hôn cho em tôi và trai tôi.

Tôi bê khay thức ăn ra cửa, thì nghe bố tôi với trai:

“Con bé Như Như học vấn thấp, sau này cũng chẳng có tiền đồ gì. Si Si thì khác, nó trẻ trung xinh đẹp, có khí chất, lại tốt nghiệp đại học danh tiếng, hợp với cháu hơn nhiều.”

Mẹ tôi chàng rể tương lai đến không ngậm miệng.

“Xứng đôi thật đấy, đúng là trời sinh một cặp!”

Bạn trai tôi lộ vẻ khó xử.

“Nhưng nếu Như Như biết chuyện này thì không ổn lắm đâu ạ?”

Mẹ tôi lập tức tỏ ra ghét bỏ:”Như Như từng mất tích suốt tám năm, ai biết nó đã trải qua chuyện gì?

Người ta đồn rằng những bé bị bắt cóc đều bị…Cháu hiểu ý dì rồi đấy. Dì chỉ mong cháu không phải hối hận về sau, nên mới khuyên thật lòng.”

“Chẳng lẽ cháu còn không chê con Si Si nhà dì sao?”

Bạn trai tôi quỳ một gối trước mặt mọi người,

Lấy ra chiếc nhẫn ban đầu định cầu hôn tôi, đeo vào tay Hứa Si Si.

Khoảnh khắc đó, tôi không còn muốn cái gia đình này nữa.

1

Tôi đứng ở cửa, cảm giác như rơi vào hầm băng, tim đau buốt đến mức không thở nổi.

Bên trong, bố mẹ vỗ tay vui vẻ chúc mừng màn cầu hôn thành công.

Ngay sau đó, tôi nhận tin nhắn chia tay từ trai.

Sợ nếu ở lại thêm giây nào nữa tôi sẽ sụp đổ tại chỗ,

Tôi đưa khay đồ ăn cho đồng nghiệp, rồi vội vàng rời khỏi khách sạn.

Mãi đến mười giờ tối bố mẹ mới về nhà, còn đứng ngoài cửa vui vẻ trò chuyện.

Tôi lấy thẻ ngân hàng của mình ra đặt lên bàn, thẳng:

“Suốt hai năm đi , mỗi tháng con đều chuyển cho ba mẹ mười triệu để phụng dưỡng.

Giờ trong nhà đã có Si Si rồi, không cần con nữa, ba mẹ ơn trả lại tiền cho con.”

Mặt bố mẹ lập tức sầm xuống.

“Con cái gì ? Si Si là em con đấy.

Hơn nữa nó còn đang thực tập, lấy gì nuôi ba mẹ?

Con nửa đêm nổi điên cái gì? Ba mẹ nuôi con mười năm, tưởng là miễn phí à?

Khó khăn lắm mới lấy lại chút tiền, giờ con lại đòi? Mặt mũi con dày đến sao?

Hay là học cái thói đó từ cặp vợ chồng nuôi dưỡng con hồi trước?”

Tôi hít một hơi thật sâu.

“Được thôi, mười năm đó con chưa từng đi học một ngày nào.

Ba mẹ đón con về chỉ cho ăn và ở, trừ hết chi phí đó, phần còn lại ơn hoàn lại cho con.”

Bố tôi tức đến đỏ mặt, xông lên chỉ vào mặt tôi mắng:

“Hứa Như, mày giỏi rồi phải không? Giờ còn dám đòi tiền ba mẹ? Tao là bố mày đấy!”

Tôi bỗng bật , mà rồi nước mắt cũng chảy ra.

Tôi về khoảng trống phía sau họ.

“Còn Hứa Si Si đâu? Không về chung với ba mẹ à?”

“Để con đoán thử nhé, chắc là đang ở khách sạn với trai cũ của con để vun đắp cảm nhỉ?”

Bị tôi trúng tim đen, sắc mặt mẹ lập tức trở nên hoảng loạn.

“Làm sao con biết ? Con theo dõi bọn mẹ à?!”

“Mẹ quên rồi sao, con ba công việc cùng lúc, một trong số đó chính là ở khách sạn mà mẹ đến tối nay.”

Tôi với giọng vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đỏ hoe đã tố cáo hết tất cả sự yếu đuối trong lòng.

Mẹ thấy tôi đã biết hết mọi chuyện, cũng lười đóng kịch tiếp,

bà thản nhiên ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Đã biết rồi thì mẹ cũng chẳng giấu nữa. Gia đình nhà Đình Vũ điều kiện tốt như thế, bố mẹ đều là cán bộ về hưu, con không xứng với nó.”

“Dù có cưới rồi, con cũng chẳng đủ bản lĩnh giữ đàn ông. Thà để người ngoài lợi, thì chi bằng để cho em con còn hơn.”

“Si Si thông minh hơn con, xinh đẹp hơn con, sau này cũng là người một nhà, lợi ích từ nhà họ Giang con vẫn có phần, cần gì phải mặt khó coi với mẹ?”

Si Si, lại là Si Si, chuyện gì cũng là Si Si.

Từ lúc tôi nhận lại bố mẹ và quay về nhà, tôi đã luôn sống dưới cái bóng như cơn ác mộng mang tên “em song sinh”.

Rõ ràng là cùng chui ra từ một cái bụng, chỉ vì nó chưa từng xa nhà, học hành đàng hoàng, nên trong mắt bố mẹ, nó lúc nào cũng giỏi giang và tốt đẹp hơn tôi.

Ban đầu tôi nghĩ, là do mình lớn lên ở nông thôn, không học hành đến nơi đến chốn.

Tôi từng xin đi học, kết quả bị họ thẳng thừng từ chối.

Họ tôi từng trải qua những chuyện đó, sợ đi học sẽ bị bè chỉ trỏ.

Họ còn tôi tính cách khép kín, không hợp giao tiếp với người lạ.

Chỉ cần Si Si học tốt, về nhà dạy kèm cho tôi cũng giống như học chính quy.

Tôi đã tin lời họ, dốc hết sức học hành.

Nhưng sau này tôi mới phát hiện, mọi chuyện vốn không phải .

Trong mắt họ, chỉ cần có Hứa Si là đủ.

Còn tôi, là kẻ dư thừa trong cái nhà này.

Cho tôi một đồng cũng là lãng phí.

Bác hàng xóm từng , sau một năm báo án, bố mẹ tôi đã bỏ cuộc.

Nếu không nhờ cảnh sát kiên trì đến tận nhà, có khi họ đã quên luôn rằng từng có một đứa con .

Nỗi tủi nhục dồn nén bao năm, đến lúc này bùng nổ hoàn toàn.

Tôi đột ngột đứng bật dậy.

“Mẹ, mẹ cũng biết con và Si Si là chị em sinh đôi.

Có đứa em nào giật hôn phu của chị không? Có bậc cha mẹ nào lại xúi con trèo lên giường của rể tương lai không?”

“Nếu bố mẹ đã thấy Hứa Si cái gì cũng hơn con, thì con đi là chứ gì!”

Lời trách móc đầy nước mắt của tôi, đổi lại là một cái tát như trời giáng từ mẹ.

“Ai dạy mày ăn kiểu đó với mẹ hả?”

“Học cái thói thô lỗ từ cái đám cha mẹ nuôi thú tính kia chứ gì!

Chỉ với thái độ như bây giờ thôi, đời này mày cũng chẳng bao giờ bằng em mày đâu!”

Hứa Si đang thực tập ở một công ty lớn, lương thực tập cũng đã mười triệu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...