Giọng của giáo viên giám khảo truyền đến, tôi hoảng hốt ngẩng đầu mới phát hiện trên mặt mũi đầy nước mắt.
Giáo viên giám khảo sửng sốt một chút, nghiêm túc : “Yêu cầu thí sinh không tác không liên quan đến kỳ thi.”
Tôi nhắm lại mắt, giơ tay ra hiệu nộp bài thi sớm.
Đi ra khỏi trường thi, rõ ràng lúc đi vào là ngày nắng chói chang, bây giờ lại bắt đầu mưa.
Không có ai chờ tôi.
Không có kem, không có ô.
Không hề giống trong trí nhớ một chút nào.
Hai đoạn ký ức, dù sao cũng phải có một cái là giả chứ, như tôi mới có thể an ủi mình mọi chuyện đều không thay đổi.
Tôi còn có thể sống tiếp theo cuộc đời vốn có.
Nhưng toàn bộ đều là thật.
Ngày có thành tích thi tốt nghiệp trung học, trợ lý Hướng gọi điện thoại tới, run lên mấy giây mới chậm rãi hỏi tôi:
“Anh ngữ không phát huy tốt sao?”
Cột thành tích Anh ngữ, thình lình viết: 130 điểm.
“Ừm, thân thể bỗng nhiên không thoải mái, nộp bài thi sớm.”
Tôi chưa cho ấy biết, viết văn tôi chỉ viết một câu.
[Tôi muốn ấy xuất hiện trong phòng của tôi.]
Trợ lý Hướng không gì, tôi lại bấm số điện thoại của một lần nữa:
“Tôi muốn hỏi, gian phòng màu hồng, là Lục Hoài chuẩn bị cho Trình Nguyệt sao?”
Trong điện thoại không có âm thanh.
“Trợ lý Hướng, chuyện này không có gì không thể chứ.”
Qua rất lâu, tôi cuối cùng cũng nghe đáp án.
“Phải.”
“Ông chủ tự mình trang trí.”
“Sửa chữa xong, ngài ấy chưa từng đi vào.”
Tôi hỏi: “Là năm nào?”
“Năm năm trước.”
Năm thứ hai Trình Nguyệt chết não.
Tôi cắn cổ tay không để cho mình khóc thành tiếng.
Lục Hoài là tên lừa gạt.
Lục Hoài, chính là đồ lừa gạt.
Lúc điền nguyện vọng, tôi khư khư cố chấp chọn y học lâm sàng.
Có một chuyện trợ lý Hướng không sai.
Tôi thấy các loại bộ phận ngâm ở trong Formalin sẽ biết sợ.
Lúc tiêm thuốc thí nghiệm cho chuột bạch sẽ run tay.
Sau khi giải phẫu cơ thể con thỏ sống sẽ không ngừng nôn mửa.
Tôi kiên trì .
21 tuổi, tốt nghiệp.
Tôi bảo đảm học nghiên cứu sinh ở khoa y học đại học Bắc Kinh.
Trợ lý Hướng dẫn vợ đến chúc mừng tôi.
Trong tay bọn họ nâng một bó hoa hướng dương to xinh đẹp.
“Lúc trước nghĩ thế nào cũng không ngờ bé thích khóc như thế lại to gan học y, nếu ông chủ biết…”
Chú ấy ngừng lại im bặt.
Tôi nốt lời: “Nếu biết, cháu sẽ châm cho ấy hai kim trên dưới.”
Hai người đều bị tôi chọc .
Sau khi tiễn trợ lý Hướng đi, tôi ôm hoa hướng dương ngồi xuống bên cạnh ghế dài.
Lục Hoài, em muốn đi học nghiên cứu.
Phương hướng nghiên cứu là về tế bào ung thư và tác dụng của châm cứu.
Nếu như còn sống thì tốt biết bao nhiêu.
Nói không chừng thật sự có cơ hội bị em đâm hai châm.
Thời gian bề bộn nhiều việc, mỗi khi nghe thấy kết quả nghiên cứu mới nhất đối với ung thư của các quốc gia trên thế giới, tôi lại cảm thấy giống như tất cả đều đáng giá.
Nhìn thấy những bệnh nhân tiều tụy trong phòng bệnh, tôi luôn có thể đột nhiên nghĩ đến Lục Hoài.
Sau đó, tôi đã trở thành bác sĩ nội trú hay khóc nhất trong bệnh viện.
Độc lai độc vãng, một lòng nhào vào y học.
Sau khi phát hiện chủ nhiệm và y tá trưởng cố ý giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi đeo nhẫn kim cương mua từ cửa hàng 10 tệ lên.
“Bác sĩ Lục có trai sao? Là chuyện lúc nào thế?”
Tôi : “Thời cấp ba.”
“Sao trước giờ chúng tôi chưa từng thấy thế?”
Tôi chậm rãi xoay nhẫn:
“Anh ấy bận trang trí nhà mới.”
Thời gian dần qua, mọi người cũng đều biết chuyện tôi có trai thần bí.
Vào một dịp rất ngẫu nhiên, tôi giúp chủ nhiệm sửa luận văn học thuật mới nhất.
Máy tính trong tay bị hỏng, phải vội gửi luận văn cho chủ nhiệm.
Tôi không thể không mở chiếc laptop kia ra.
Nhiều năm như thế, tôi vẫn luôn đặt nó bên cạnh gối đầu, chưa hề mở ra.
Tôi luôn cảm thấy, mỗi một lần mở ra, hơi thở thuộc về Lục Hoài sẽ bay đi một chút.
Laptop đã lâu không dùng có hơi lag, lúc mở word ra, tôi theo thói quen tạo văn kiện mới, ánh mắt bỗng nhiên liếc về góc trái trên cùng.
Có còn văn kiện khôi phục lại chưa lưu không.
Trong một hàng văn kiện lạ lẫm, tôi thấy tên của tôi.
[Lá thư cuối cùng gửi cho Nguyệt Nguyệt.]
Trái tim bỗng nhiên co rút, lòng bàn tay cầm con chuột chảy mồ hôi.
Đến lúc này tôi mới phát hiện, hình như tôi cũng không dũng cảm giống như trợ lý Hướng .
Tôi dám dùng dao, cũng không dám một phong thư từ mấy năm trước.
“Lục Quỳ, sửa xong luận văn chưa, chủ nhiệm vừa mới giục trong nhóm đấy?”
Đồng nghiệp đột nhiên đẩy cửa vào, tay của tôi lắc một cái, vô thức nhấn vào “Khôi phục văn kiện” .
Chữ đầy màn hình dường như đang hô hấp, cướp đoạt tất cả không khí xung quanh tôi.
[Lá thư cuối cùng gửi cho Nguyệt Nguyệt]
[Đây cũng là thứ cuối cùng có thể để lại cho em.
Rất xin lỗi, để Nguyệt Nguyệt tuổi 17 phải gánh vác cực khổ của Nguyệt Nguyệt tuổi 20, rất xin lỗi, để em thất vọng với , chịu thiệt thòi.
Thật ra, trước giờ em đều không cần cảm thấy áy náy với vì tất cả quá khứ mà em không biết rõ hình.
Anh biết Nguyệt Nguyệt là như nào.
Anh vĩnh viễn kiên định tin tưởng em, không thay đổi.
Anh báo thù thay em.
Thế thấy em nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, sau khi nghe bác sĩ tuyên bố em chết não, ngoại trừ hận em, hình như không tìm thấy lý do để sống tiếp.
Anh biết muốn cứu sống người chết não là chuyện mà y học hiện đại gần như không có cách nào hoàn thành, chỉ cần có một tia hi vọng thôi.
Anh muốn em tỉnh lại.
Bất kể bất cứ giá nào.
Mãi đến khi em 17 tuổi xuất hiện.
Em khỏe mạnh, tràn ngập sức sống.
Khi đó rất đau khổ, tại sao bây giờ em lại xuất hiện ở trước mặt .
Hết lần này tới lần khác là khi mà không còn sống lâu trên đời.
Anh không có cơ hội dạy Trình Nguyệt 17 tuổi trưởng thành một lần nữa.
Có lẽ trong buổi tối bác sĩ tuyên bố em chết não, đã mất đi em rồi.
Em bây giờ là Lục Quỳ, chỉ có thể là Lục Quỳ.
Một Lục Quỳ chưa từng chịu tổn thương, tương lai có khả năng vô hạn.
Dù là trai hay là Lục Hoài, hẳn đều là người tồn tại trong trí nhớ của em.
Nếu như không thể quên , thử đi hận đi.
Hận thù là một loại lực lượng.
Kiểu gì cũng sẽ lớn lên, sau đó em sẽ phát hiện, Lục Hoài chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, năm tháng ở bên cũng chỉ là một đoạn ký ức không đáng nhắc tới, có cũng mà không có cũng không sao.
Đi về phía mặt trời đi, Nguyệt Nguyệt.]
Tôi ôm máy tính gào khóc.
Tám năm trước, tôi không nhận phong thư này.
Đồng nghiệp kinh ngạc hỏi tôi xảy ra chuyện gì, ta không để ý, tay run run bấm số điện thoại của trợ lý Hướng:
“Thư… Lục Hoài có viết một phong thư cho cháu có phải không?”
Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên im lặng thật lâu.
“Phải, đoạn thời gian cuối cùng quả thật ông chủ có viết một phong thư, kêu tôi sau khi ngài ấy đi thì in ra giao đến tay .”
“Sao không đưa cho tôi?”
“Đến cuối cùng ông chủ cũng không gửi thư cho tôi.”
Chú ấy dường như do dự rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi:
“Ông chủ , người sắp chết, không cần thiết để lại bất cứ thứ gì cung cấp hồi ức cho .”
Lục Hoài không chỉ lừa tôi, còn rất tàn nhẫn.
Tàn nhẫn đến mức ngay cả quyền lợi cho tôi nhớ nhung mà cũng không để lại.
Giọng trợ lý Hướng vang lên từ trong ống nghe.
“Cô Lục Quỳ, dù là phút cuối cùng của sinh mệnh thì ông chủ cũng đang nghĩ cách dùng hết sức bảo vệ , mong đừng trách ngài ấy.”
Sao tôi có thể trách ấy chứ?
Thời gian tám năm, Lục Hoài.
Có phải cũng đã từng nhớ nhung em như hay không?
Rõ ràng tất cả mọi người đều em không còn gì cả.
Nếu như nguyện ý tin tưởng, có phải sẽ không sống khổ như thế không?
Tôi ôm laptop khóc đến tê tâm liệt phế.
Không khí mỏng manh, ánh mắt mơ hồ, không gian giống như bị chia cắt bỗng nhiên vặn vẹo trùng điệp vào nhau, đè nén lồng ngực không ngừng co lại.
Trong một khắc cuối cùng khi ý thức biến mất, tôi nghe thấy một âm thanh quen tai vang lên bên tai.
[Đây chính là thế giới mười năm sau muốn xem, sẽ chết, người cũng sẽ chết.]
[Muốn cứu ấy không, muốn khởi lại cuộc đời của không?]
[Khóa lại hệ thống, chữa trị bug trong các thế giới xuyên nhanh, có cơ hội sửa lại tất cả, quyết định xong chưa?]
Tôi chợt nhớ tới tại sao lại cảm thấy âm thanh này quen tai.
Lúc mười bảy tuổi, tôi nghe âm thanh tương tự trong mơ.
Nó : [Muốn xem cuộc sống mười năm sau của không?]
Laptop rơi vỡ, tôi trượt xuống từ trên ghế.
Trước mắt tối đen.
…
“Tôi lựa chọn, khóa lại.”
– Xong –
Truyện edit bởi Đức Bảo Bối
Bạn thấy sao?