5
Nơi Lục Hoài dẫn tôi tới là một bệnh viện tư nhân cao cấp, lúc này đã rối loạn hết cả lên.
Lục Hoài thậm chí không kịp để ý đến tôi, vừa xuống xe đã chạy vội về phía phòng bệnh.
Các y tá xì xào bàn tán, có một người bệnh chết não trong bệnh viện mất tích.
Giống như bốc hơi giữa hư không, ngay cả video giám sát cũng không điều tra ra nguyên nhân.
“Cũng không thể là người bệnh tự chạy đi chứ?”
“Làm sao có thể, đây chính là chết não! Cũng đã nằm nhiều năm như rồi, sao lại đột nhiên không thấy tăm hơi đâu chứ?”
Tôi vội vàng ngăn các ấy lại:
“Chị y tá, xin hỏi bệnh nhân chết não kia tên gì?”
Y tá kia quay đầu tôi một chút, đột nhiên hét lên: “A — Quỷ!”
Tôi yên lặng rút tay trở về, khóe mắt liếc về phía Liêu Na cách đó không xa.
Y tá bối rối không thôi gọi chủ nhiệm Liêu.
Cô ta thổi thổi bụi nhỏ trên sơn móng tay: “Vội cái gì, cũng không phải Trình Nguyệt.”
Liêu Na mười năm sau có thái độ kiêu ngạo, bóp cằm tôi lật qua lật lại xem, trong mắt là sự chán ghét trước giờ tôi chưa từng thấy.
Cô ta đẩy mạnh tôi, phủi tay.
“Vẻ ngoài buồn nôn giống như người kia.”
Cô ta ném một cái thẻ ngân hàng qua: “Ba trăm vạn, rời khỏi Lục Hoài.”
Tôi hoảng hốt ngửa đầu, thấy rõ lòng tham chiếm hữu đối với Lục Hoài không hề che giấu trong ánh mắt Liêu Na.
Lần đầu khi thấy Liêu Na, tôi đang bị tên lưu manh lớp bên cạnh bắt nạt, Liêu Na tay không tấc sắt đánh bọn họ như hoa rơi nước chảy.
Cô ta cũng cúi đầu tôi, chỉ là trong mắt tràn đầy nhiệt và thiện ý.
“Không cần cám ơn, cậu là bé thanh mai của Lục Hoài, vì để học sinh ưu tú Lục của chúng ta không khổ sở, tớ chắc chắn phải giúp cậu!”
“Cậu biết Lục Hoài sao?”
Cô ta không trả lời, đỡ tôi từ dưới đất lên.
“Tớ tên Liêu Na, có thể với cậu không?”
Bây giờ nghĩ lại, bắt đầu từ lúc ấy ta đã tiếp cận tôi có mưu đồ.
“Tôi không cần tiền của !”
Tôi nhất thời khó thở, trực tiếp ném thẻ ngân hàng lại.
Váy tơ tằm của Liêu Na bị thẻ xẹt qua rách một đường.
Cô ta giơ giày cao gót muốn đạp tôi, vào thời khắc nguy cấp, không biết Lục Hoài từ đâu xuất hiện chặn trước mặt tôi.
“Lục Hoài!” Liêu Na dậm chân không cam lòng: “Thú cưng của bắt nạt em!”
“Được rồi, ta mới mười mấy tuổi, em so đo với ta cái gì.”
Anh không hỏi rõ ràng chân tướng, trái tim đã trực tiếp nghiêng về một bên.
Liêu Na vẫn không vui, ta chu môi: “Sao phải nuôi một người phụ nữ giống như Trình Nguyệt thế? Anh quên lúc trước Trình Nguyệt đối xử với như nào rồi sao!”
“Đừng nữa.” Lục Hoài cắt ngang lời ta, kéo tôi qua một bên, ánh mắt lạnh nhạt giống như đối xử với người xa lạ.
“Tôi cho trợ lý đưa về, không có việc gì thì đừng đi ra ngoài thêm phiền phức cho tôi.”
Lúc này Liêu Na mới thỏa mãn khoác tay Lục Hoài rời đi.
Một lúc lâu sau, người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da vội vàng đi về phía tôi:
“Chào , tôi là trợ lý Hướng Hằng của giám đốc Lục, ông chủ kêu tôi đưa về.”
Trên đường, trợ lý Hướng lái xe không một lời nào.
Tôi cố ý hỏi thăm tin tức về Trình Nguyệt, ánh mắt ấy lấp lóe, vừa lễ phép vừa xa cách:
“Xin lỗi, đây là việc riêng của ông chủ, tôi không biết rõ.”
Dù tôi hỏi cái gì, ấy đều giữ thái độ giữ kín như bưng.
“Chú Hướng, cháu có thể mượn điện thoại dùng một chút không? Cháu muốn gửi tin nhắn cho Lục Hoài.”
Trợ lý Hướng chần chờ một chút, dưới ánh mắt khẩn cầu của tôi, vẫn đưa điện thoại cho tôi.
Điện thoại mười năm sau thông minh hơn xa so với mười năm trước, cách sử dụng trình duyệt cũng không kém bao nhiêu.
Tôi nhanh chóng gõ hai chữ Trình Nguyệt.
Kỳ quái chính là, kết quả tìm kiếm lại là số không, không tìm thấy một tin tức liên quan nào cả.
Tôi đổi thành Lục Hoài, trang đầu lập tức nhảy ra bách khoa giới thiệu về Lục Hoài.
Lục Hoài, nam, 29 tuổi, tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Thừa Hoài, mất hai năm leo lên bảng xếp hạng phú hào ở thành Bắc, sắp đính hôn với thiên kim tập đoàn thiết bị chữa bệnh Á Âu.
Lục Hoài bây giờ dường như là nhân vật cực kì nổi tiếng, trên mạng toàn tin tức về kỳ tích tiểu sử giàu trở thành phú hào của .
Chỉ là tại góc dưới cùng của tìm kiếm, tôi thấy một tiêu đề.
[Tin tức cảm liên quan đến tổng giám đốc Thừa Hoài, mối đầu đã chết và thiên kim, rốt cuộc Lục Hoài có cảm với ai sâu đậm hơn?]
Tôi vậy mà quỷ thần xui khiến nhấn vào.
Trợ lý Hướng giống như phát hiện ra cái gì: “Cô nhắn gì cho ông chủ, vẫn nên để tôi nhắn đi.”
Tôi giật nảy mình, nhanh chóng xóa bỏ lịch sử, tắt điện thoại.
“Không có gì, sắp đến rồi.”
Lục Hoài còn quay về sớm hơn tôi, mặc quần áo ở nhà, ngồi xếp bằng trước sofa việc, từ phần eo trở xuống đắp kín một chiếc chăn mỏng, cả người mềm mại hơn mấy phần.
Chỉ là khi thấy tôi, ánh mắt lại quay về lạnh lẽo.
“Trên bàn ăn còn cơm trưa.”
Tôi không một lời nào, đi đến trước bàn ngồi xuống, trên bàn bày cơm vẫn còn bốc hơi nóng, ba món ăn thường ngày.
Trợ lý Hướng nhỏ bên tai Lục Hoài vài câu, Lục Hoài thoáng qua tôi, gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu về công ty đi.”
Rõ ràng trong phòng có hai người, thế không khí cũng có vẻ đóng băng nặng nề.
Tôi cắn một miếng dây mướp, là mùi vị quen thuộc.
“Những món này là do tự sao?”
Giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi không quen ăn đồ ăn bên ngoài.”
Thật là trùng hợp.
…Một tháng trước, tôi ăn phải con ruồi trong quán cơm chiên nhỏ nên bị tào tháo phải vào bênh viện, bác sĩ là viêm dạ dày cấp tính, dặn tôi nhất định phải ăn uống thanh đạm, đừng ăn bậy đồ ăn bên ngoài.
Từ đó về sau, ba bữa cơm của tôi đều bị Lục Hoài nhận thầu.
Bởi vì trù nghệ tầm thường, đồ ăn ra vô cùng bình thường, tôi vẫn luôn lừa ăn ngon.
Mùi vị cũng ngây ngô giống như hiện tại.
Thật sự có người nấu ăn mười năm như một, trù nghệ không có một chút tiến bộ nào sao?
Tôi nuốt xuống một ngụm cơm, cơm trắng dính nước mắt, ẩm ướt, lại có chút mặn.
Lục Hoài chằm chằm vào màn hình máy vi tính: “Ăn xong thì đi rửa bát.”
“Ừm.”
6
Tôi vẫn ngủ ở phòng của Lục Hoài như cũ.
Nửa đêm, tôi bưng chén nước ra khỏi phòng, Lục Hoài ngủ trên ghế sofa.
Đàn ông xung quanh ở tuổi này phần lớn đều mập ra, Lục Hoài lại rất gầy.
Người đàn ông cao một mét tám mấy khó khăn cuộn tròn trên ghế sofa nho nhỏ, có chút đáng thương.
Tôi cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm xuống, ngón tay vừa mới chạm vào, Lục Hoài đã tỉnh.
Trong bóng tối, ánh mắt lạnh lẽo của thẳng về phía tôi:
“Muộn thế rồi còn cái gì thế?”
Anh bật đèn, lập tức thấy cái tay nắm chặt ống quần .
“Còn chưa thành niên, lá gan lại rất lớn.”
Tôi không để ý tới sự trào phúng trong giọng , cắn răng xốc tinh thần kéo ống quần lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến ánh mắt người đau nhói, tôi hít vào một hơi khí lạnh, ngồi sập xuống đất.
Bắp chân Lục Hoài — Là chân giả lóe sáng bạc.
Tôi hoảng hốt nhớ tới tin tức thấy trên điện thoại vào ban ngày.
Tin tức , tôi vì tiền mà đi nhân bí mật của người giàu, khi trai Lục Hoài tìm tới cửa, tôi cho người ta chặt đứt hai chân Lục Hoài.
Là tôi sao?
Thế sao tôi có thể đối xử với Lục Hoài với tôi từ nhỏ đến lớn như thế chứ?
“Lục Hoài… Đây không phải là em…”
“Có đúng không?”
Lục Hoài nhướn mày: “Thật ra, đến rất đúng lúc.”
Anh ôm eo tôi kéo tôi vào trong ngực, lòng bàn tay nóng hổi mập mờ di chuyển lên trên dọc theo đuôi xương cụt.
“Trêu một người chết não có ý nghĩa gì đâu, đương nhiên phải trả thù lên người người sống mới thú vị, đúng không, Nguyệt Nguyệt?”
Tôi không dám ngẩng đầu.
Sợ hãi thấy nỗi hận trong mắt của , càng sợ thấy mình hoàn toàn xa lạ trong mắt của .
7
Lục Hoài đưa cho tôi một chiếc điện thoại, dường như hủy bỏ tất cả hạn chế với tôi, chỉ có duy nhất một chuyện.
Không cho phép bước vào thư phòng mà khóa chặt.
Từ đầu đến cuối tôi đều không tin mình sẽ vứt bỏ Lục Hoài vì tiền, thế tôi tìm tòi rất lâu trên mạng cũng không tìm bất cứ tin tức gì liên quan đến tôi.
Ngay cả tin tức trước đó cũng đột nhiên bị xóa bỏ.
Dường như trên thế giới chưa từng có người tên Trình Nguyệt này.
Ngày nào Lục Hoài cũng để tôi rửa bát, quét nhà, tất cả đều là việc trước kia tôi ghét nhất.
Mỗi khi trời tối, còn cưỡng chế tôi nhất định phải xong hai đề mô phỏng thi đại học mới có thể đi ngủ.
Liêu Na lại không còn xuất hiện nữa.
Tôi dường như quay về thời gian trước khi xuyên qua, chỉ là Lục Hoài trước mắt dữ dằn không có ngườị.
Tôi cũng không tìm được người có thể nũng nịu nữa, ngày nào thấy Lục Hoài thì chuyện đầu tiên cũng là chuộc tội.
Vì Trình Nguyệt mà tôi hoàn toàn không có khả năng trở thành kia.
Tôi vùi đầu viết bài thi, suy nghĩ hôm nay sẽ gặp phải sự trả thù gì.
Lục Hoài bỗng nhiên rút bút trong tay của tôi đi, ném qua một chiếc váy với vải vóc mát mẻ.
“Mặc vào, cùng tham gia tụ hội với tôi.”
“Không muốn.” Tôi ném váy lại: “Còn chưa viết xong bài thi.”
Lục Hoài nheo lại mắt: “Trình Nguyệt, đang nổi cáu với ai đấy?”
Tôi nhặt váy trên đất lên tròng vào cổ: “Em mặc, em mặc chưa.”
Váy hai dây thuần trắng chỉ dài tới bẹn đùi, đôi chân trần trụi bên ngoài của mình trong gương, chính tôi cũng cảm thấy e thẹn, lề mà lề mề đi tới cửa.
Cách ăn mặc mát mẻ, nóng bỏng như thế, Lục Hoài thậm chí không thèm liếc mắt một cái, lạnh lùng nắm cổ tay tôi đi ra ngoài.
Tôi cho rằng lại muốn trêu tôi, không ngờ thật sự dẫn tôi tới tiệc tối.
Không khí xa hoa trụy lạc mê say, là thứ tôi chưa từng tiếp trong mười bảy năm qua.
Cửa phòng bao vừa mở ra, mười người đàn ông đồng loạt về phía tôi.
Lục Hoài đẩy tôi một cái từ phía sau: “Chào hỏi đi.”
Tôi nhe răng trợn mắt:
“Chào các .”
…
Người đàn ông đeo kính gọng vàng ở giữa phòng sững sờ, một tiếng vang lên từ trong cổ:
“A Hoài, bé này có chút đáng , khó trách cậu coi như bảo bối, không muốn mang ra để chúng tôi một cái.”
“Viện trưởng Liêu quá rồi, chỉ là thứ đồ chơi không ra gì thôi.”
Viện trưởng Liêu?
Tôi nghiêm túc quan sát một lát, phát hiện vẻ ngoài của ông ta và Liêu Na giống nhau đến mấy phần.
Người đàn ông gọi là viện trưởng Liêu phất tay, nhân viên phục vụ đẩy hai bình rượu lên trước mặt Lục Hoài.
“Bởi vì chậm trễ chuyện hôn lễ, Na Na rất không vui, tôi cũng không thể trơ mắt em đau lòng chứ?”
“Hoặc là cậu uống, hoặc là nhỏ mà cậu dẫn đến uống, cậu tự chọn đi.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ dụng ý của Lục Hoài khi đưa mình tới hôm nay, hóa ra là muốn bồi tội với em vợ tương lai.
Tay Lục Hoài vừa chạm phải chén rượu bị tôi bộp một cái hất ra.
“Tôi uống.”
Tôi cầm bình rượu lên trực tiếp rót.
Rượu chảy xuống theo yết hầu, toàn bộ dạ dày đều nóng bỏng đau đớn.
Vẻ mặt Lục Hoài tôi không rõ cảm .
Mãi đến khi tôi ợ ruọu giơ lên bình thứ hai, Lục Hoài đè cánh tay tôi xuống.
“Đủ rồi.”
Cái người gọi là viện trưởng Liêu kia lắc lư chén rượu: “A Hoài, tôi thấy bé này thật lòng thật dạ với cậu đấy, sao cậu lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế?”
“Nếu như cậu không thích, dứt khoát đưa cho tôi, không?”
Tôi ngước đôi mắt say khướt lên, thấy yết hầu Lục Hoài khẽ nhúc nhích.
Anh : “Được.”
Tôi không biết Lục Hoài còn nhớ hay không.
Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Bạn thấy sao?