“Đừng nữa, trông xấu xí và ghê tởm lắm! Cô thiếu thương lại đi bao nhiêu người, đây là quả báo của .” Suy nghĩ của Đoạn Thanh Lê chìm vào một màn đen hỗn loạn.
“Thư Dao, có biết không? Lẽ ra và Phó Thanh Dật đã có thể có một kết thúc đẹp, chính tay tôi đã nát điều đó.”
“Không quan trọng.” Vết thương trên mặt tôi đau âm ỉ, tôi vẫn nhoẻn miệng .
Đoạn Thanh Lê vẫn tiếp tục lảm nhảm, “Cậu bé mà đã cứu ngày xưa, người từng hứa sẽ bảo vệ cả đời…”
“Là tôi!” Phó Thanh Dật đạp cửa xông vào, áo quần xộc xệch, trông cực kỳ nhếch nhác, phía sau là Hứa Lãng An đang thở dốc.
Lồng ngực của Phó Thanh Dật phập phồng dữ dội, tiếng thở ngày càng nặng nề, như thể cơn giận đang dần nuốt chửng lý trí của ta.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ta giận đến .
Là vì tôi.
“Đoạn Thanh Lê, dám lừa tôi, tôi sẽ khiến sống không bằng chết!” Phó Thanh Dật run rẩy không ngừng.
“Hahahaha, Phó Thanh Dật cứ ngỡ tôi là ân nhân cứu mạng, vì thế ta chấp nhận mọi cầu của tôi, bao gồm cả việc…”
Đoạn Thanh Lê ghé sát tai tôi thì thầm, “Bao gồm cả việc lên giường với tôi!”
Cô ta dường như lại nhớ ra điều gì, siết chặt cổ tôi, “Người đàn ông đó khi ở bên tôi vẫn nhớ đến tên , bảo tôi sao không hận cho ?”
Tôi bắt đầu khó thở, đầu óc mờ mịt dần.
Cứu? Bảo vệ? Hứa hẹn?
Đầu óc tôi loạn cả lên, không thể nhớ gì cả…
“A…” Họng tôi đau đớn, khó phát ra tiếng.
“Đoạn Thanh Lê! Buông Thư Dao ra! Cô ấy sắp nghẹt thở rồi!” Hứa Lãng An lặng lẽ tiến lên từng bước.
Lưỡi dao lập tức dí vào ngực tôi, “Đừng tiến thêm nữa, lại gần là tôi ta ngay!”
Phó Thanh Dật bật khóc.
Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tôi thấy ta khóc.
Khóc rất đau đớn.
Ngón tay ta siết chặt chuỗi Phật châu trong tay, chẳng còn chút dáng vẻ nào, ta quỳ gục xuống sàn.
“Tách!” Một tiếng rất khẽ, dây trói tay tôi đã bị cắt đứt.
Tôi chờ đợi thời cơ.
Năm thứ mười, tôi sẽ tặng Phó Thanh Dật một món quà khó quên suốt đời.
“Kẻ bên trong mau đầu hàng đi, đã bị bao vây!” Tiếng cảnh sát từ bên ngoài, chẳng biết câu nào đã chọc trúng dây thần kinh của Đoạn Thanh Lê, ta vung dao đâm vào tay tôi.
Phó Thanh Dật và Hứa Lãng An nhận thấy hình bất ổn, cũng lao đến.
Đoạn Thanh Lê hoàn toàn mất kiểm soát, lưỡi dao sáng loáng loạn chém vào không khí, cuối cùng nhắm thẳng vào tôi.
Phó Thanh Dật lao đến, dùng lưng che chắn cho tôi, chịu một nhát dao vào người.
Hứa Lãng An khống chế Đoạn Thanh Lê đang phát điên, ta mất hết sức lực, gục ngã xuống sàn.
“Cô chỉ là kẻ thất bại!” Phó Thanh Dật quay lưng ôm lấy tôi, tôi khẩu hình với Đoạn Thanh Lê.
Cuối cùng cũng cắn câu rồi.
Đoạn Thanh Lê dốc hết sức đẩy Hứa Lãng An đang tôi sang một bên.
“Phập!” Lưỡi dao đâm xuống, máu chảy lênh láng.
Tôi thoát khỏi dây trói, lưng dựa vào Phó Thanh Dật.
Tim đau nhói, có lẽ cũng là một cách giải thoát.
Phó Thanh Dật từng bước nặng nề xoay người lại, rồi kiệt sức từ từ quỳ xuống dưới chân tôi. Ánh mắt ta đầy tuyệt vọng và hoang mang, môi mấp máy không thành lời.
Một tiếng “tách,” như tiếng giọt nước mắt rơi xuống.
Anh ta sững sờ không tin nổi, không hiểu vì sao tôi lại chảy nhiều máu đến thế.
Ngón tay run rẩy, ta muốn đeo chuỗi Phật châu lên cổ tay tôi.
“Tôi thấy bẩn!”
“Thư Dao, em không thể rời xa . Chúng ta… bắt đầu lại từ đầu nhé…”
Bắt đầu lại từ đầu?
Không thể nào, tôi là người tệ lắm.
Mười năm ta nhất, ta lại thất hứa.
Tôi sẽ cho ta một hình nhớ mãi cả đời.
Và mãi mãi ta sẽ không bao giờ biết rằng:
Tôi bị ung thư não.
Tôi chỉ muốn ta mãi mãi nhớ rằng:
Thư Dao chết vì Phó Thanh Dật.
Hậu ký
Mỗi năm, các ngôi chùa khắp nơi đều có một người đàn ông điên điên dại dại, ăn mặc rách rưới đến viếng, từng bước dập đầu cung kính cầu nguyện Phật Tổ.
Anh ta cầu xin cho người vợ của mình quay về.
Có người , đó là tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị, Phó Thanh Dật.
“Chưa từng nghe đến…”
Trước khi bị thi hành án tử hình, Đoạn Thanh Lê đã không còn một chỗ lành lặn, những tội ác mà ta ra cũng đáng phải xuống địa ngục mà trả.
Mười năm trôi qua trong chớp mắt, Hứa Lãng An tận tụy nghiên cứu về thần kinh, đã trở thành chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực não khoa.
Mỗi năm, ấy đều mang theo kem, đến thăm người cũ của mình,
Thư Dao.
End
Bạn thấy sao?