14
Chiều tối, Phó Thanh Dật ngồi bên giường, hút thuốc. Yết hầu khẽ chuyển , khóe mắt đỏ lên vì khói thuốc.
Những ngày qua không còn liên lạc với Thư Dao, trong lòng đầy ắp hình bóng ấy.
Sự đáng , dịu dàng và tràn ngập của ấy.
Hôm nay, khi thấy Thư Dao mặc váy cưới, trái tim đã lặng thinh nhiều năm của lại một lần nữa xao .
Giờ mới nhận ra, cảm của Phó Thanh Dật dành cho Thư Dao chẳng thể nào đong đếm nổi.
Anh cúi đầu, tự giễu mình, môi nhếch lên thành nụ chua chát.
Người phụ nữ đẩy cửa bước vào, giọng Phó Thanh Dật khàn đi:
“Đoạn Thanh Lê, tôi đã diễn đủ rồi, đã báo đáp hết ân rồi, hãy rời xa tôi đi.”
15
“Cô Thư, mong hợp tác điều trị.” Bệnh viện chỉ định cho tôi một bác sĩ thần kinh mới, là một chàng sáng sủa, trắng trẻo.
Không ai biết chuyện tôi bị bệnh, tôi chọn phương án điều trị bảo thủ, không muốn sống trong bệnh viện lạnh lẽo, vì thế chúng tôi đều mặc thường phục, gặp nhau trong công viên.
Bác sĩ nhẹ nhàng đỡ lấy đầu tôi, kiểm tra xem mắt tôi có bị tổn thương gì không.
“Thư Dao, em đang gì thế?” Phó Thanh Dật nắm lấy cổ tay tôi, giữ chặt eo tôi lại.
“Còn thì sao? Bỏ mặc vợ mới cưới để đến can thiệp vào chuyện của tôi à?” Đoạn Thanh Lê bị để sang một bên.
“Phó Thanh Dật, phiền quá!” Mắt tôi nhức nhối, cổ tay cũng đau.
“Thư Dao, của em thật rẻ mạt! Theo đuổi tôi suốt mười năm! Vậy mà giờ em đã có người mới!” Anh ta nheo mắt, không gì khí chất nguy hiểm toát ra.
“Anh cũng biết là mười năm à? Anh treo tôi suốt mười năm, đời tôi có bao nhiêu lần mười năm chứ? Tại sao không từ chối tôi dứt khoát?”
Phó Thanh Dật bị tôi mắng cho cứng họng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Tôi… hình như có chút cảm với em rồi!”
Tay Đoạn Thanh Lê đã nắm chặt tà váy đến mức nhàu nát, đôi mắt ánh lên lửa giận, như sẵn sàng bùng nổ.
“Bốp!” Tôi tát thẳng vào mặt Phó Thanh Dật một cái mạnh, “Tình của thật tùy tiện, tôi không nhận nổi. Nhắc một câu, đã kết hôn rồi đấy.” Nói xong, tôi quay đầu kéo tay vị bác sĩ còn đang sững sờ rồi rời đi.
Trong lòng Phó Thanh Dật dâng lên cảm giác cay đắng, không thể quên những kỷ niệm giữa và Thư Dao.
Khi thấy ấy bên người đàn ông khác, chỉ có thể nén lại vị chua xót trong lòng, còn nỗi đau cứ như những chiếc gai đâm vào tim .
Anh đã sai rồi… Dao Dao.
16
Một đoạn video trên nhóm công ty xôn xao:
“Tổng giám đốc Vương, vụ hợp đồng định xử lý thế nào đây?”
“Cứ theo ý em.” Gã đàn ông béo nắm lấy mông Đoạn Thanh Lê, còn trao cho ta một nụ hôn ướt át.
“Cần video trong nhà hàng… Tôi… tôi muốn Thư Dao thân bại danh liệt!”
Phần sau quá nhạy cảm, toàn bộ bị che bằng hình ảnh pixel.
“Trời ạ, đúng là tôi đáng chết, liệu giờ tôi có kịp quỳ xuống xin lỗi chị Thư Dao không?”
“Đoạn Thanh Lê đúng là cao tay, hạ nhục thanh danh phụ nữ khác.”
“Phó tổng mọc cả đồng cỏ xanh trên đầu!”
Top tìm kiếm trên mạng: “Chuyện của vợ Phó tổng Phó Thanh Dật.”
Quá khứ của Đoạn Thanh Lê bị lôi ra hết: đại tỷ chuyên bắt nạt học đường, đẩy người khác đến trầm cảm, chen vào gia đình người khác, đạo nhái tác phẩm, bán hàng giả qua mạng…
Tất cả những hành đáng khinh của ta đều bị phơi bày trước thiên hạ.
Thư Dao đã trả lại công bằng cho những người yếu thế.
“Đoạn Thanh Lê không chết tử tế!”
“Đoạn Thanh Lê phải trả mạng!”
“Trả con lại cho tôi!”
Tập đoàn Phó thị ngay lập tức ra thông báo:
“Phó Thanh Dật đã chấm dứt quan hệ hôn nhân với Đoạn Thanh Lê từ lâu.
“Trong thời gian này, Phó Thanh Dật hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Đoạn Thanh Lê.
“Mong mọi người thông cảm.”
Từ vị trí vợ hào môn bao bọc, Đoạn Thanh Lê nay thành kẻ không nhà không cửa.
Thông báo khiến tôi bật .
Thấy chưa, Phó Thanh Dật chỉ biết chính mình.
17
Thời tiết dần ấm lên, tôi cũng dần quên đi một số người và một số chuyện.
Phó Thanh Dật ngày nào cũng đến phiền tôi.
Từ vị Phật tử lạnh lùng, cao ngạo, giờ đây ta quỳ gối trước tôi, van xin bằng thứ chẳng còn giá trị.
“Thư Dao! Em tha thứ cho không, không ngờ Đoạn Thanh Lê sẽ hạ thuốc em.”
“Muộn rồi, tất cả đã muộn rồi! Tôi đã cho mười năm.”
Anh ta mấp máy môi, nở một nụ tự giễu đầy chua chát.
Phó Thanh Dật mang chút bất lực và cay đắng trong giọng , “Anh không tin, mười năm rồi! Em quên là quên sao!”
Tôi nở nụ nhẹ nhõm, “Đúng , mười năm, chúng ta không còn tương lai nữa.”
Phó Thanh Dật chẳng hề để ý gương mặt tôi dần trở nên hốc hác và thân hình gầy gò.
Anh ta chỉ mãi lặp đi lặp lại: “Xin lỗi, có nỗi khổ riêng.”
18
Bác sĩ trẻ đẹp trai Hứa Lãng An rất nhiệt với tôi, và tôi có thể thấy ánh mắt ấy dành cho tôi đầy sự mến không thể che giấu.
Mỗi ngày, ấy luôn dịu dàng khích lệ tôi, “Hãy kiên trì, khi em khỏi bệnh, sẽ dẫn em đi khắp thế giới.”
Anh ấy ân cần chăm sóc tôi từng chút một, “Lại lén ăn kem à? Chờ khi em khỏe, sẽ tự tay cho em ăn.”
Hứa Lãng An còn tự mình đi cầu phúc cho tôi mỗi ngày, “Thư Dao nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Tôi cảm thấy trái tim mình như sắp rung . Trong năm thứ mười, tôi gặp một chàng trai tốt, đáng tiếc đó lại là lúc tồi tệ nhất.
Trái tim rách nát này của tôi đã không còn đủ sức để nữa.
Hơn nữa, tôi là một kẻ đoản mệnh, tốt nhất đừng nên phiền người ta.
“Hãy cùng diễn một vở kịch nhé! Em không còn nhiều thời gian nữa.”
Hứa Lãng An rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy tôi, trang trọng hôn lên tay tôi.
“Lấy nhé!”
“Được!”
Phó Thanh Dật vừa đến, thấy đúng cảnh này.
Anh ta đứng sững người, như một bức tượng băng, đôi mắt đỏ hoe, trông như một đứa trẻ lạc lối.
“Thư Dao, em phải hạnh phúc đấy!”
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, “Ừ!”
19
“Thư Dao, đã hủy hoại tất cả của tôi! Tôi muốn chết!” Khi tôi vừa mở mắt, trước mặt là khuôn mặt méo mó của Đoạn Thanh Lê, con dao sáng loáng kề ngay ngực tôi.
Tôi bị bắt cóc, chân tay bị trói chặt vào cột. Không gian xung quanh tối mịt, chỉ có khuôn mặt của Đoạn Thanh Lê là rõ ràng.
“Tại sao? Phó Thanh Dật là của tôi, vị trí phu nhân của Phó tổng là của tôi, mọi thứ của đều phải là của tôi!” Cô ta bắt đầu điên cuồng gào thét, lưỡi dao rạch một đường trên má tôi.
“Ồ!” Tôi chẳng chút sợ hãi, đe dọa một người sắp chết thật là nhàm chán.
“Cô không sợ à? Tôi sẽ !”
“Ồ!”
Dây trói có chút lỏng lẻo, mảnh gốm vỡ lần trước tôi đã biến thành chiếc vòng tay, tôi lặng lẽ cắt dây từng chút một.
Sắc mặt ta thay đổi, dường như không tin nổi rằng tôi lại không sợ chết chút nào.
“Tại sao lại hận tôi?” Tôi hỏi điều mà mình luôn thắc mắc.
Đôi mắt Đoạn Thanh Lê trống rỗng và đầy cuồng loạn, “Hahaha, hận? Từ nhỏ tôi đã sống trong cái bóng của , mọi người xung quanh đều bảo tôi phải học theo .”
“Họ chẳng bao giờ thấy tôi đã cố gắng thế nào, họ mãi mãi nghĩ tôi chỉ là đồ vô dụng, còn – một người xa lạ – lại mãi là niềm tự hào của họ.”
“Từ lúc đó, tôi chỉ có một mục tiêu: dùng mọi thủ đoạn để cướp đi tất cả của .” Cô ta lại lên điên dại.
Bạn thấy sao?