9
Cô ta mềm nhũn ngã vào lòng Phó Thời Sâm.
Hiếm hoi thay, lần này Phó Thời Sâm không đỡ ta, mà vội vàng bước về phía tôi.
Ngoại , bao che tiểu tam, đảo lộn đúng sai.
Lần này danh tiếng của ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Buổi ra mắt sản phẩm mới cũng chính thức thất bại.
Tập đoàn Phó thị chắc chắn sẽ chịu tổn thất lớn.
Tôi nghĩ ta sẽ đến tìm tôi tính sổ.
Không ngờ, ta lại nắm chặt trong tay hai tấm ảnh.
Trong ảnh, ta quấn khăn tắm, ôm Lưu Ân Ân vào lòng.
Còn một tấm khác chụp tại phòng bao, ta và Lưu Ân Ân đang nhắm mắt ôm hôn.
Anh ta run run môi, nắm lấy tay tôi: "An Nhiên, sao em lại có những tấm ảnh này... không phải như em nghĩ đâu."
Tôi khẩy, gạt tay ta ra: "Không phải thì là gì? Có ai ép phải hôn ta không?"
Tôi từng nghĩ rằng Phó Thời Sâm cũng có thể thấy những bức ảnh mà Lưu Ân Ân đăng trên vòng bè.
Nhưng hóa ra ta không biết gì cả.
Thảo nào trước đây ta luôn có thể tự tin với tôi rằng đó chỉ là chuyện nhỏ trong ngày cưới.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Tôi hài lòng gật đầu, sau đó quay sang Phó Thời Sâm, mỉm đầy tàn nhẫn, cố ý phóng lớn giọng để thu hút sự ý của đám đông: "Về phần tôi..."
Tôi thay thế màn hình lớn bằng kết quả chẩn đoán thai: "Đứa bé, tôi đã bỏ rồi. Từ hôm nay, tôi và Phó tiên sinh sẽ không còn là vợ chồng nữa."
Phó Thời Sâm sững sờ tại chỗ, ngơ ngác kết quả thai trên màn hình lớn, không kịp phản ứng.
Trong tay của các phóng viên đều cầm vài bức ảnh mà tôi vừa rải xuống.
Lúc này, họ không ngừng chụp lại kết quả thai trên màn hình lớn.
Tâm điểm phỏng vấn của đám đông ngay lập tức chuyển sang Phó Thời Sâm và Lưu Ân Ân.
Tôi thản nhiên rời khỏi đám đông.
Khi gần ra đến cửa, tôi vẫn nghe thấy tiếng khóc bối rối của Lưu Ân Ân.
Phó Thời Sâm bị đám đông vây kín, không thể thoát ra tìm tôi. Anh ta gào thét trong đau đớn, gọi tên tôi đầy tuyệt vọng.
Anh ta hỏi tôi tại sao lại bỏ đứa con, tại sao lại đối xử với ta như .
Vừa bắt xe chuẩn bị rời đi, bố mẹ Phó Thời Sâm cũng vội vàng đến, họ tức giận hỏi tôi đã gì.
Tôi rạng rỡ: "Chỉ là một chút món quà nhỏ gửi tặng các vị thôi."
—-------
Tin tức về buổi họp báo lan truyền rầm rộ khắp nơi.
Bố mẹ tôi liên tục gọi điện hỏi tôi có phải bị điên rồi không, vì dám bỏ đứa con.
Họ còn muốn tôi hợp tác với Phó gia để xử lý khủng hoảng công khai.
Tôi coi những lời đó như gió thoảng qua tai.
Cuối cùng, tôi đã nhận ra, bao nhiêu năm qua, vì là con duy nhất, tôi đã từ bỏ quá nhiều cơ hội chỉ để ở bên họ.
Tôi từng nghĩ rằng cha mẹ trên đời đều thương con cái. Tôi nghĩ rằng họ thật sự tôi.
Nhưng đến giờ, tôi mới hiểu rằng trên thế gian này, thực sự có những bậc cha mẹ không con mình.
Họ nuôi tôi lớn, chưa bao giờ dành cho tôi và sự che chở vô điều kiện mà một người cha mẹ đáng lẽ phải có.
Vậy thì từ bây giờ, tôi chỉ cần hoàn thành nghĩa vụ chu cấp tài chính, rồi sống tự do, ngắm núi non, biển cả, và thế giới.
Bạn thấy sao?