5
Nhưng ta lại nắm chặt hơn: "An Nhiên, sao khác xưa quá, sao không..."
"Không ghen phải không? Có gì phải ghen chứ, em coi là trai, có chuyện gì tìm trước tiên cũng là điều bình thường thôi mà? Anh đi nhanh đi."
Tôi mỉm , gỡ tay ta ra và xuống xe.
Rồi bắt taxi quay lại khách sạn, ăn buffet của khách sạn, sau đó lăn ra ngủ.
Trong trạng thái mơ màng, điện thoại của Phó Thời Sâm gọi đến, ta giải thích rằng Lưu Ân Ân giờ không thể thiếu người ở bên, bảo tôi đừng đợi ta đi ăn nữa.
Tôi chỉ đáp: "Tôi ăn rồi."
Anh ta lập tức im lặng, sau đó nghiến răng hỏi: "Cô nhất định phải thế này sao?"
Tôi "Ừ" một tiếng rồi cúp máy, tiếp tục ngủ.
Đến sáng hôm sau, tôi mới thấy tin nhắn ta gửi đến, cảnh cáo tôi đừng tự rước họa vào thân.
—-----
Khi trở lại công ty việc, tôi mới nhận ra ý định thực sự của ta.
Những dự án mà tôi từng quản lý đều đã chuyển sang tên của Lưu Ân Ân.
Cô ta trở thành trưởng nhóm mới, luôn tươi lại sai tôi những việc vặt vãnh, lặt vặt.
Phó Thời Sâm hằng ngày đến đón ta đi ăn trưa, và mỗi lần thấy tôi, ánh mắt ta lại trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.
Trong khi đó, trên mạng, những tin đồn xấu về Phó thị ngày càng lan rộng.
Anh ta cầu tôi tham dự buổi họp báo mà Phó gia sẽ tổ chức vào thứ Hai.
Nhiệm vụ của tôi là giúp giải thích rằng Lưu Ân Ân không phải là kẻ thứ ba, mà người chen chân vào mối quan hệ của họ là tôi.
Theo như ta , tôi đã lợi dụng việc Lưu Ân Ân ra nước ngoài để tiếp cận và gài bẫy ta, thậm chí còn mang thai để ép cưới.
Anh ta trình bày rất khéo léo, hứa rằng sau buổi họp báo, tôi sẽ vẫn là người mọi người ngưỡng mộ với tư cách Phó Phu nhân.
Tất cả chỉ là một chút hy sinh nhỏ bé, và mọi việc sẽ ổn thỏa, cả Phó thị và Lưu Ân Ân đều không bị ảnh hưởng.
Anh ta còn rằng mọi chuyện rối ren trong đám cưới là lỗi của tôi, vì tôi nên là người gánh chịu hậu quả.
Tất nhiên, tôi không đồng ý và lập tức đưa ta vào danh sách đen.
Phó gia không bỏ cuộc, họ lại tìm đến tôi, cảnh cáo tôi rằng nếu không chịu theo kế hoạch của họ, đừng mơ tưởng mình có thể an yên, dù đang mang thai đứa cháu đích tôn của nhà họ.
Tôi không buồn đáp lại và cũng từ chức khỏi công ty.
Dù khả năng của tôi không hề tệ, trước đây đã có nhiều công ty tìm cách mời tôi về , giờ đây, sau khi liên lạc với họ, mọi thứ đều trở nên im ắng và khó khăn.
Tôi biết rõ đây là hành của Phó gia, họ đang dồn tôi vào chân tường để ép tôi phải đồng ý tham dự buổi họp báo.
Nhưng lần này, tôi không định thỏa hiệp.
Lần tiếp theo khi tôi thất bại trong buổi phỏng vấn, một khách hàng cũ liên lạc với tôi, rằng họ đang phát triển một chuỗi dự án ở nước ngoài và đang cần người.
Mức lương không thua kém gì Phó thị, địa điểm việc là ở nước ngoài, họ hỏi tôi có hứng thú không.
Dù tôi là con một, nghĩ đến ba mẹ, tôi vẫn quyết định trả lời họ rằng tôi sẽ cân nhắc.
Sau đó, tôi trở về khách sạn.
Ba gọi điện cho tôi, rằng mẹ lại lên cơn đau đầu.
Tôi liền bắt xe về nhà.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Phó Thời Sâm ngồi đó.
Mẹ tôi đón lấy túi xách từ tay tôi, trông vô cùng khoẻ mạnh, không hề có dấu hiệu đau ốm gì cả.
Tôi mẹ mình, cảm giác trống rỗng tràn ngập.
Tôi hiểu ra rằng mình lại một lần nữa bị chính ba mẹ ruột bán đứng.
Bạn thấy sao?