4
Trước đây, tôi từng nghe ta và Lưu Ân Ân cùng một nhóm đi ăn, có người hỏi tại sao thiếu gia nhà họ Phó lại chọn một bình thường như tôi.
Anh ta đút trái nho đã bóc vỏ cho Lưu Ân Ân và một cách thờ ơ: "Nói thích thì cũng không hẳn, Cố An Nhiên đã ở bên tôi mười năm rồi, giờ còn mang thai con tôi, không cưới thì cũng tội nghiệp ấy. Nhưng cái danh Phu nhân nhà họ Phó, cho thì cho thôi."
Cuộc hôn nhân của chúng tôi, đối với ta, chỉ là sự bố thí và thương .
Nhưng đối với tôi, nó là cả và sự chân thành.
Bây giờ tôi không nữa, cái danh Phu nhân họ Phó này tôi cũng không cần.
Tôi nghĩ mình chủ thành toàn cho ta và Lưu Ân Ân, ta sẽ vui mừng chứ.
Nhưng không ngờ ta lại tức giận đến đỏ mắt, tay phải đập mạnh vào vô lăng.
"An Nhiên! Cô những lời này có ý nghĩa không? Mấy năm qua giống như con chó cưng, lấy lòng bố mẹ tôi, còn cố gắng mang thai đứa con của tôi, chẳng phải chỉ vì muốn Phu nhân nhà họ Phó sao? Giờ lại bảo thành toàn? Cô có thấy buồn không?"
"Chẳng phải chỉ vì đám cưới không thành sao, lần sau tôi sẽ tổ chức lại cho ! Hơn nữa chuyện này có thể trách ai? Tôi đã đồng ý cưới rồi, chỉ là cầu hôn Ân Ân một chút, mà cứ ầm lên như bà điên."
Anh ta luôn đứa con là tôi cố mang thai.
Nhưng rõ ràng là ta muốn bố mẹ mình chấp nhận tôi, muốn có một đứa con chung của chúng tôi.
Chỉ là sau khi Lưu Ân Ân trở về, ta hối hận và đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi.
Tiếng còi xe vang lên chói tai.
Nếu là trước đây, khi ta tức giận đến mức này, tôi chắc chắn sẽ khóc lóc xin lỗi và giải thích.
Nhưng giờ đây, tôi chẳng muốn tranh luận gì nữa.
Tôi quay đầu phong cảnh bên ngoài.
Qua một lúc lâu, có vẻ như không chờ sự nhượng bộ của tôi, ta quay đầu tôi và gọi: "An Nhiên."
Tôi nhắm mắt lại, không đáp.
Giọng dẫn đường thi thoảng vang lên thông báo trạng giao thông.
Khi chỉ còn cách điểm đến 0.2 km, điện thoại của ta đột ngột reo lên.
Trong điện thoại, Lưu Ân Ân khóc lóc rằng tim ta lại bắt đầu đau, không biết có phải sắp c//hế//t không.
Thật lòng mà , ta chưa chán câu này thì tôi đã chán nghe rồi.
Từ khi ta trở về nước, vào những ngày lễ quan trọng, tim ta lúc nào cũng "không khỏe."
Chỉ cần không bị mù, ai cũng ra ta đang giả vờ, tiếc là Phó Thời Sâm không nhận ra.
Tôi lên tiếng trước: "Thả tôi xuống ở ngã tư phía trước."
Phó Thời Sâm ngạc nhiên tôi: "Cô không giận à? Không đòi theo tôi à?"
Tôi lắc đầu.
Trước đây tôi không thích ta ở một mình với Lưu Ân Ân, nên đã đề nghị đi cùng để chăm sóc ta.
Khi đó, ta nhảy dựng lên, mắng tôi là bẩn thỉu, hẹp hòi, bảo tôi phải học sự trong sáng và lương thiện từ Lưu Ân Ân.
Anh ta mím chặt môi, điện thoại vẫn rung liên hồi.
Xe nhanh chóng chạy đến ngã tư.
Tôi cầm túi chuẩn bị xuống xe, ta lại nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt phức tạp quan sát tôi: "Tôi đi xem thế nào đã, tối về tôi sẽ dẫn đi ăn, yên tâm đi, danh Phu nhân nhà họ Phó chắc chắn là của , đừng giận nữa."
"Ừ, tôi không giận." Tôi qua loa đẩy ta ra.
Bạn thấy sao?