Mười Năm Nuối Tiếc – Chương 3

3

 

Tôi mặc chiếc váy cưới đầy bùn đất, vừa bước vào sảnh bệnh viện thì có y tá hỏi tôi có cần giúp đỡ không.

 

Tôi bình tĩnh với ấy: "Tôi đến để thai."

 

Đối phương sững sờ một lúc, sau đó ánh mắt tràn đầy sự thương , rồi dẫn tôi lên tầng ba.

 

Khi nằm trên bàn phẫu thuật, tôi nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của đứa bé qua máy siêu âm, vẫn cố gắng gọi cho Phó Thời Sâm.

 

Vừa kết nối, giọng khóc lóc của Lưu Ân Ân vang lên, ta nức nở xin lỗi tôi.

 

Rất nhanh sau đó, điện thoại bị Phó Thời Sâm giật lấy, ta lạnh lùng hừ một tiếng: "An Nhiên, giờ biết sai thì đã quá muộn, khiến Ân Ân chịu khổ thế này, trừ khi lập tức đến quỳ xuống xin lỗi ấy, nếu không tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ."

 

Những lời định nghẹn lại trong cổ họng, tôi bác sĩ: "Làm ơn bắt đầu đi."

 

"Bé rất khỏe mạnh, có cần trao đổi lại với bố của đứa bé không?"

 

"Không cần đâu."

 

...

 

Trở về nhà, mọi thứ vẫn không thay đổi.

 

Có vẻ như mấy ngày qua, Phó Thời Sâm luôn ở bên cạnh Lưu Ân Ân.

 

Tôi mở trang cá nhân của Lưu Ân Ân, thấy ta đăng rất nhiều trạng thái mới.

 

Vị thiếu gia cao cao tại thượng của nhà họ Phó vì mà tự tay nấu ăn, khiến nhiều người ghen tị.

 

Tôi lưu tất cả lại, sau đó tắt màn hình điện thoại.

 

Dọn dẹp đồ đạc xong, tôi chuyển đến khách sạn.

 

Sau khi ngâm mình trong nước nóng, cơ thể lạnh giá mới dần ấm lại.

 

Tôi xin nghỉ phép vài ngày để hồi phục sức khỏe, rồi trở lại công ty việc.

 

Trong thời gian đó, mẹ liên tục gọi điện hỏi tôi đã dỗ Phó Thời Sâm quay lại chưa.

 

Tôi với bà rằng tôi sẽ không ở bên ta nữa.

 

Bà khóc lóc than vãn đến mức tôi đau đầu, thế nên tôi không nghe điện thoại của bà nữa.

 

Khi đến công ty, mọi người đều tôi với ánh mắt kỳ lạ.

 

Đồng nghiệp Tiểu Lý kéo tôi về chỗ ngồi, lúc này tôi mới ý đến những tiêu đề giật gân trên các trang tin tức.

 

Cô ấy ngạc nhiên và ghen tị nắm chặt tay tôi: "Không ngờ lại có một bà chủ giàu có bên cạnh tôi! Trước giờ tôi cứ tưởng Lưu Ân Ân mới là thiếu phu nhân của nhà họ Phó, ai dè lại là chị, An Nhiên."

 

Tôi ngượng ngùng, liếc qua nội dung các bài viết.

 

Cảnh tượng trong đám cưới hôm đó đã bị người ta quay lại và tung lên mạng.

 

Họ dựng nên một câu chuyện đẫm máu về việc nhà họ Phó cưng chiều thiếp và hắt hủi vợ.

 

Vì hành kỳ lạ của Phó Thời Sâm tại lễ cưới, danh tiếng của Phó thị cũng bị ảnh hưởng.

 

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ nôn nóng muốn giúp ta giải quyết vụ bê bối này, giờ tôi đã quyết định ly hôn, chẳng còn lý do gì để quan tâm nữa.

 

Đến giờ tan , Phó Thời Sâm bất ngờ chờ tôi trước cổng công ty.

 

Tôi xoay người định lẩn tránh.

 

Anh ta nhanh chóng bước đến, mạnh mẽ nhét tôi vào trong xe.

 

"Còn giận sao? Đám cưới và mạng sống, cái nào quan trọng hơn còn không phân biệt à?"

 

"Tuổi tác thế này rồi còn đòi ly hôn, bỏ nhà ra đi, có phải quá trẻ con không?"

 

"Thôi rồi, chẳng phải luôn muốn đến nhà hàng dưới bầu trời sao ở Bắc Thành sao? Giờ tôi sẽ dẫn đi."

 

Nói xong, ta lấy một hộp quà từ ngăn chứa đồ và ném cho tôi.

 

Thứ bên trong rơi ra, là một chiếc nhẫn kim cương.

 

Nhìn có vẻ còn đắt hơn chiếc nhẫn hôm đám cưới.

 

Phó Thời Sâm tôi với vẻ mặt "Cô phải hài lòng rồi chứ": "Ân Ân có bệnh tim, chiếc nhẫn đó đã đeo vào tay ấy rồi thì tặng luôn ấy đi. Còn cái này đắt hơn nhiều, đừng tính toán nữa."

 

Tôi nghịch chiếc nhẫn trong tay, mác giá 999,999 vẫn còn dán trên đó.

 

Chắc hẳn ta vừa mua vội từ cửa hàng trang sức.

 

Ngày xưa khi tôi buồn, sẽ tự tay nấu ăn cho tôi, kiên nhẫn xem phim cùng tôi, hoặc đưa tôi đi mua sắm cả ngày để chọn món quà ưng ý nhất.

 

Giờ đây, lại giống như gia đình mình, gắn giá trị tiền bạc lên cảm của tôi và mong tôi biết ơn.

 

Tôi đặt chiếc nhẫn lại vào ngăn chứa đồ rồi lắc đầu: "Cái này đắt quá, để lại cho Lưu Ân Ân đi."

 

"Còn nữa, tôi không ầm lên. Nếu hai người không thể buông bỏ nhau, chi bằng để ấy phu nhân nhà họ Phó, chúng ta ly hôn đi."

 

Trước đám cưới, tôi và Phó Thời Sâm đã lấy giấy chứng nhận kết hôn.

 

Giờ chia tay, còn phải thủ tục ly hôn.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...