Mười Năm Không Hẹn [...] – Chương 9

9

 

Ngô Dương vội vàng ngăn cản: "Anh uống say rồi nên mới bậy. Chị Tử Kỳ là một tốt, đã bên gần 10 năm, phải trân trọng chị ấy chứ."

 

Tống Kỳ đột nhiên :

 

"Cô ấy càng nên trân trọng . Anh đã từ bỏ cả một khu rừng để ở bên ấy…"

 

Tôi không muốn nghe thêm nữa.

 

Sau khi cúp máy, tôi nhắn cho Ngô Dương trên WeChat: 【Cảm ơn em.】

 

Phía bên kia hiện lên dòng "Đang nhập..."

 

Ba phút sau, một đoạn văn dài chiếm nửa màn hình xuất hiện:

 

【Chị Tử Kỳ, chị thật sự là một người rất tốt...】

 

Đại ý là cảm ơn tôi đã tuyển vào công ty, cảm kích vì tôi luôn chăm sóc , hy vọng sau này vẫn giữ liên lạc, có việc gì cứ tìm .

 

Cuối cùng, ta thêm một câu:

 

【Nếu chị chọn lại người đời, liệu chị có thể cân nhắc em không?】

 

Tôi còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời thế nào thì ta đã thu hồi tin nhắn.

 

Có lẽ cảm thấy hơi mạo muội, nên sau đó gửi lại một tin khác, đã xóa đi câu cuối.

 

Như cũng tốt.

 

Sau một ngày nghỉ ngơi ở nhà Tiểu Nhã, Phí Hoài Chi đã tìm đến tôi.

 

"Đàn chị ơi, xin chị mau ra tay đi! Công việc phục chế lần này rất gấp, nếu chị đến trễ thêm chút nữa thì có lẽ một phần lịch sử sẽ biến mất đấy!"

 

Màn diễn xuất khoa trương của Phí Hoài Chi suýt tôi phun cả trà sữa ra.

 

Nhưng những lời cậu ấy không sai.

 

Cổ vật cũng có sự sống, việc phục chế cổ vật giống như tiến hành phẫu thuật cho chúng.

 

Một khi ca phẫu thuật thất bại, lịch sử tương ứng với món cổ vật đó cũng sẽ biến mất theo.

 

Ngày hôm đó, tôi vào lại phòng thí nghiệm phục chế.

 

Trở lại vùng đất thuộc về mình, nước mắt tôi không kìm mà rơi xuống.

 

Lần này, tôi phải phục chế một bức tượng ngựa Tam Thái thời Đường vừa đưa về từ nước ngoài.

 

Thân ngựa bị hư hỏng khá nghiêm trọng, tai và đuôi đều đã mất.

 

Những báu vật quốc gia lưu lạc nơi xứ người, có bao nhiêu món thực sự coi trọng?

 

Tôi thở dài, kéo lại suy nghĩ về hiện tại.

 

Món cổ vật này xếp vào hàng nhị cấp quốc gia.

 

Việc phục chế rất khó khăn.

 

Nếu phục chế trực tiếp thì sẽ bị coi là phục chế sáng tạo.

 

, trước tiên cần phải đưa ra một phương án phục chế.

 

Trong thời gian học đại học, tôi từng nghiên cứu lịch sử của Tam Thái thời Đường, nên tôi khá quen thuộc với các cổ vật thuộc lĩnh vực này.

 

, tôi và Phí Hoài Chi đã cắm trại trong phòng thí nghiệm suốt nửa tháng, cuối cùng cũng phục chế một phiên bản y hệt bức tượng ngựa Tam Thái.

 

Đúng lúc đó, đài truyền hình tỉnh đến bảo tàng để quay chương trình tài liệu "Nếu cổ vật có thể lên tiếng".

 

Họ cần một người giải thích về những gì chúng tôi đang .

 

Phí Hoài Chi đẩy tôi ra phía trước.

 

Khi đứng dưới ánh đèn sân khấu, tôi như trở lại với những tiết thực hành thời đại học.

 

Mỗi món cổ vật dưới lời giải thích của tôi dường như trở nên sống hơn.

 

Sau khi buổi giải thích kết thúc, mọi người xung quanh nhiệt liệt vỗ tay.

 

Mũi tôi cay cay.

 

Đã bao lâu rồi tôi không thoải mái thể hiện bản thân như ?

 

Lúc mới khởi nghiệp, tôi và Tống Kỳ cùng nhau đi đàm phán hợp tác.

 

Trong bữa tiệc tối sau đó, đối tác tôi và thẳng thắn : "Tổng giám đốc Triệu đúng là không thua gì cánh đàn ông, còn quyết đoán hơn nữa."

 

Nụ trên gương mặt Tống Kỳ dần dần nguội lạnh.

 

Chỉ một chữ "hơn" đã khiến mất ngủ suốt đêm.

 

Anh cho rằng tôi đã lu mờ .

 

Ánh sáng của tôi đã che khuất .

 

Rõ ràng công ty là do sáng lập.

 

Tôi chỉ là người đồng hành.

 

Tôi lấy tư cách gì để trở nên nổi bật hơn ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...