8
Tiểu Nhã nhận ra sự khác lạ của tôi, liền vội vàng hỏi:
"Chuyện gì ?"
Tôi hít một hơi thật sâu: "Tớ và Tống Kỳ, chia tay rồi!"
Tôi kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn.
Tiểu Nhã giận đến mức muốn bay ngay ra Bắc Kinh để đánh Tống Kỳ.
Tôi ngăn ấy lại.
Sau đó mắng Tống Kỳ suốt nửa tiếng.
Gọi điện, nhắn tin, gửi tin qua WeChat liên tục nửa tiếng, rồi ấy chặn luôn tất cả liên lạc với ta.
Nhìn ấy tức giận, tôi bật .
Mắt Tiểu Nhã đỏ hoe, vài giọt nước mắt lăn xuống cổ .
"Này, tớ mới là người chia tay, sao cậu lại tức giận như ?"
Cô ấy ôm chặt lấy tôi:
"Tử Kỳ, nếu cậu cảm thấy khó chịu thì cứ khóc đi. Cái cách cậu như bây giờ tớ sợ."
Tôi nhéo má Tiểu Nhã và thở dài một hơi:
"Có lẽ tớ đã mong đợi ngày này từ rất lâu rồi."
Từ khi nào mà tôi đã muốn thoát khỏi mối quan hệ này?
Có lẽ là hai tháng trước, khi Tống Kỳ tùy tiện đưa chiếc bánh sinh nhật tôi tự tay cho cấp dưới.
Hoặc là một năm trước, vào ngày kỷ niệm của chúng tôi, khi tôi mặc bộ đồ quyến rũ đã chuẩn bị sẵn, lại nhăn mặt : "Em chỉ nghĩ đến mấy thứ này thôi à?"
Hay là hai năm trước, khi chúng tôi hứa sẽ đi Disney, lại viện cớ bận công việc rồi hoãn lại, cuối cùng đưa cả công ty đi Disney để tổ chức team building.
Trong mối quan hệ này, tôi ngày càng mất tự tin.
Toàn bộ trọng tâm cuộc sống của tôi đều xoay quanh ta.
Tôi thậm chí dần quên rằng mình từng là trụ cột kỹ thuật của bảo tàng.
Anh tôi, chưa bao giờ quan tâm đến cảm của tôi.
Ngay cả việc cùng ăn một bữa cơm mỗi ngày cũng trở thành một điều xa xỉ.
Tôi thậm chí không dám kỳ vọng gì từ ta.
Anh sẽ về nhà lúc 8 giờ, tôi mặc định sẽ về lúc 12 giờ.
Anh cuối tuần sẽ đi du lịch, tôi mặc định đó chỉ là lời suông.
...
Quá nhiều chuyện nhỏ nhặt khiến tôi không còn dám mong chờ.
Vì so với cảm giác thất vọng, tôi thà không đặt bất kỳ hy vọng nào.
Thực ra, sự xuất hiện của Thẩm Gia không khiến tôi ngạc nhiên.
Ngay cả khi không có Thẩm Gia, cũng sẽ có người khác.
Tiểu Nhã từ lặng lẽ khóc chuyển sang khóc òa lên:
"Cặp đôi mà tớ thích tan vỡ rồi, hu hu hu, Tống Kỳ, đồ khốn kiếp, tớ thật sự muốn ta!"
Bất chợt, điện thoại của tôi reo lên.
Người gọi là Ngô Dương.
Tôi không muốn nghe máy.
Ngô Dương là người tôi đã tuyển vào công ty khi còn nhân sự.
Bây giờ ta là một nhân viên chủ chốt trong công ty, cũng là thân của Tống Kỳ.
Cuộc gọi này phần lớn là để truyền lời từ Tống Kỳ.
Tiếng chuông ngừng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ting – một tin nhắn đến:
【Chị Tử Kỳ, xin chị nghe máy, chị không cần phải gì, em chỉ muốn cho chị thấy vài điều.】
Điện thoại lại reo lên, tôi nhấn nút nghe.
Ban đầu là tiếng chai rượu lăn lóc trên sàn, sau đó là giọng của Ngô Dương:
"Anh à, đừng uống nữa, trước tiên hãy dỗ chị Tử Kỳ quay về đã. Hai người bao nhiêu năm cảm, sao có thể tan là tan."
Tiếng Tống Kỳ mang theo men say truyền đến:
"Lo cái gì, không quá ba ngày, Triệu Tử Kỳ sẽ ngoan ngoãn quay về thôi.
"Cô ấy sắp 30 rồi, còn tưởng mình là bé 18 tuổi à? Ngoài , ai sẽ chiều chuộng ấy?
"Yêu đến cuối cùng, chỉ còn lại trách nhiệm.
"Nói thật với mọi người, nếu không phải vì trách nhiệm, đã đá ấy từ lâu, tìm một đứa trẻ trung, xinh đẹp, dáng người đẹp hơn."
Bạn thấy sao?