Mười Năm Không Hẹn [...] – Chương 6

6

 

Tôi lặng lẽ đảo mắt, vẫn mỉm nhẹ:

 

"Em sắp kết hôn rồi, nhớ đến dự đám cưới của em nhé."

 

Trong mắt cậu ta thoáng qua một cảm kỳ lạ:

 

"Em còn phải suy nghĩ về vị hôn phu của mình đi, thấy ta không trong sạch với mấy khác."

 

Khi đó, tôi biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

 

Tống Kỳ vì một đơn hàng mà phải đi hát karaoke với khách hàng tại một quán giải trí.

 

Chuyện hát hò trên thương trường nào đơn giản như thế.

 

Khách hàng gọi vài trẻ vào để chuốc rượu Tống Kỳ.

 

Lúc đó đã báo cáo đầy đủ với tôi.

 

Kết thúc buổi tiệc, tôi là người đến đón .

 

Sau đó, không ngừng xin lỗi, rằng sẽ không bao giờ phản bội tôi.

 

Tôi nhẹ nhàng ôm :

 

"Tống Kỳ, dù là tinh thần hay thể xác, đều không phép phản bội em."

 

Khi đó tôi vẫn chưa biết, đã cứu một trong quán hát.

 

Thời gian thấm thoát trôi.

 

Hai năm đã qua, trái tim Tống Kỳ cũng đã rời xa tôi.

 

Tôi quyết định đồng ý với đề nghị của Phí Hoài Chi và tham gia vào đội ngũ phục chế cổ vật của ấy.

 

Tôi học ngành khảo cổ học khi còn ở đại học.

 

Phí Hoài Chi là đàn em duy nhất của tôi.

 

Cậu ấy nhỏ hơn tôi ba tuổi.

 

Chuyên ngành của chúng tôi ba năm mới tuyển một sinh viên.

 

, hai chúng tôi như những mầm cây quý thầy nâng niu.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi không phụ lòng thầy , trở thành một chuyên viên phục chế cổ vật tại Bảo tàng tỉnh.

 

Chỉ nửa năm sau, tôi đã khiến thầy thất vọng.

 

Tống Kỳ muốn đến Bắc Kinh để khởi nghiệp.

 

Anh khóc và cầu xin tôi:

 

"Tử Kỳ, em là chỗ dựa duy nhất của , hãy cùng đến đó không?"

 

Lúc đó, tôi vừa hoàn thành việc phục chế một món cổ vật lớn.

 

Vì tay nghề xuất sắc, tôi bảo tàng trọng dụng.

 

Tôi có một tương lai tươi sáng của riêng mình.

 

Có lẽ thấy tôi do dự, Tống Kỳ vội hỏi:

 

"Em thực sự muốn dành cả đời để việc với đống đồng nát này sao?

 

"Em không muốn thấy sự phồn hoa của thành phố lớn sao?

 

"Không muốn sống cuộc sống của những người giàu có, quyền quý sao?

 

"Tử Kỳ, hãy đi cùng , sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn."

 

Tôi đã đồng ý với ấy.

 

Tôi quá khao khát có một mái nhà.

 

Một mái nhà không có cãi vã, chỉ có sự ấm áp.

 

Và nơi nào có Tống Kỳ, nơi đó chính là nhà của tôi.

 

Tuổi trẻ của tôi chìm đắm trong .

 

Tôi nghĩ rằng chàng trai từng kéo tôi ra khỏi vũng bùn sẽ mãi mãi tươi sáng.

 

Nhưng tôi không biết ấy đã sớm sa vào con mương tối tăm.

 

Chẳng khác gì loài chuột.

 

Ba giờ sau, Tống Kỳ gọi điện cho tôi:

 

"Tử Kỳ, sao em không ở nhà?"

 

Tôi hít một hơi sâu, giọng có chút khàn:

 

"Em sẽ không quay lại nữa."

 

Trong ba giờ ta ở bên Thẩm Gia, tôi đã về nhà và mang đi tất cả đồ đạc.

 

Bao gồm cả số tiền tiết kiệm chung của chúng tôi.

 

Tôi không định chia cho ta.

 

Đó là thứ tôi đáng nhận.

 

Tống Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Em đi đâu?"

 

Tôi không trả lời câu hỏi của :

 

"Tống Kỳ, chúng ta chia tay đi, có thể đường đường chính chính bảo vệ đứa trẻ của mình rồi."

 

Anh đột nhiên bùng nổ, bắt đầu chất vấn tôi:

 

"Em phát điên gì thế? Tự nhiên lại đòi chia tay?

 

"Anh và Thẩm Gia không có chuyện gì cả, chính ấy lo em suy nghĩ nhiều, nên bảo về sớm đấy.

 

"Em gần 30 tuổi rồi, sao còn không hiểu chuyện bằng một đứa trẻ hai mươi mấy tuổi?

 

"Em hãy bình tĩnh lại, đừng nhắc đến chuyện chia tay nữa. Một khi chia tay, sẽ không bao giờ quay lại."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...