14
Anh ta từ chối hòa giải.
Sau đó, ta hạ giọng đe dọa tôi:
"Chỉ cần em đồng ý kết hôn với , sẽ bỏ qua cho cậu ta."
Tôi lập tức quay người và với cảnh sát: "Anh ta ép tôi phải cưới ta. Em trai tôi chỉ ra tay để cứu tôi."
Phí Hoài Chi nhếch mép : "Haha! Em trai!"
Không hiểu sao mặt tôi lại nóng lên.
Cùng lúc đó, điện thoại của Tống Kỳ reo lên.
Anh ta bực bội tắt máy, nó lại reo tiếp.
Tắt tiếp, rồi lại reo.
Anh ta khó chịu đến cực điểm, bắt máy và quát:
"Mẹ kiếp, có bệnh hả?"
Giọng yếu ớt bên đầu dây kia vang lên: "Tổng giám đốc Tống, công ty gặp chuyện rồi."
Sau khi tôi rời đi, Thẩm Gia ép Tống Kỳ cưới ta.
Nhưng Tống Kỳ luôn từ chối.
Giờ đây, khi tận mắt thấy Tống Kỳ cầu xin tôi quay lại, ta quyết định ra tay mạnh hơn.
Thẩm Gia tung ra tất cả bằng chứng về mối quan hệ giữa và Tống Kỳ.
Lúc này tôi mới hoàn toàn hiểu rõ về mối bí mật, méo mó kéo dài hai năm giữa họ.
Thẩm Gia vốn là nhân viên bán rượu tại một câu lạc bộ.
Hai năm trước, bị ép phải tiếp khách, và Tống Kỳ đã cứu ta.
Sau đó, ta để thực tập sinh tại công ty.
Kể từ đó, khi các dự án công ty gặp khó khăn, Tống Kỳ đã nhắm đến Thẩm Gia.
Cô ấy trẻ, đẹp và có khả năng uống rượu.
Thế là Thẩm Gia giúp Tống Kỳ chốt từng khách hàng trên bàn nhậu.
Trong cuộc giao dịch này, Tống Kỳ dần dần chìm đắm.
Anh ta hưởng thụ lợi ích và giá trị mà Thẩm Gia mang lại, vẫn muốn tôi trở thành người vợ đảm đang ở nhà.
Còn Thẩm Gia, vì muốn có danh phận, đã cố ý dựng nên những câu chuyện trong vòng bè của tôi.
Khi thấy tôi đã rời đi, ấy gần như đã đặt một chân vào cánh cửa hào môn, Tống Kỳ lại bảo cút đi.
Cuối cùng, ta quyết định tung hê mọi chuyện, không còn gì để mất.
Tống Kỳ phải vội vã trở về để dập tắt tin tức trên mạng suốt cả đêm.
Tôi cuối cùng cũng yên ổn.
Sau khi phẫu thuật và hồi phục trong hai ngày, tôi cùng Phí Hoài Chi lại quay trở về phòng thí nghiệm.
Tin tức tiếp theo về Tống Kỳ đến tai tôi sau nửa tháng.
Anh ta đổi số điện thoại mới, gọi cho tôi:
"Tử Kỳ, biết là đã sai. Nhưng... em có thể cho vay 500.000 không?"
Tài khoản chung của chúng tôi có 2 triệu.
Đó là số tiền mà chúng tôi đã tích góp trong giai đoạn khởi nghiệp.
Sau khi tôi rời công ty, chúng tôi không chuyển thêm tiền vào tài khoản đó nữa.
Số tiền này lẽ ra mỗi người một nửa.
Nhưng những năm sau đó, mọi chi phí sinh hoạt đều do tôi lo liệu.
Trong , tôi chẳng có gì.
Còn về tiền bạc, tôi phải lấy lại những gì thuộc về mình.
Công ty mà Tống Kỳ sáng lập, tôi không hề quan tâm.
Nếu lúc đó tôi không rời đi, cổ phần và lợi nhuận tôi nhận giờ cũng sẽ là 1 triệu.
Đó là những gì tôi xứng đáng có.
Nhưng vì nghĩa mười năm, tôi vẫn đồng ý cho ta vay tiền.
Sau khi lấy tài khoản của ta, tôi đợi mười ngày, cuối cùng chuyển một khoản tiền lớn.
100 tệ.
Số tiền này đủ để ta ăn mười bữa cơm trứng chiên rồi.
Nghe sau đó ta phải chạy vạy khắp nơi, bỏ ra số tiền lớn để dập tắt scandal.
Rồi ta và Thẩm Gia vội vã kết hôn.
Tôi đã hoàn thành công việc phục chế bức tượng ngựa Tam Thái.
Một lần nữa, tôi lên hot search nhờ bộ phim tài liệu của đài truyền hình tỉnh.
#Chuyên viên phục chế cổ vật Triệu Tử Kỳ#
#Cô 9x cổ vật "lên tiếng"#
#Những báu vật quốc gia bị lưu lạc#
...
Bạn thấy sao?