Mười Năm Không Hẹn [...] – Chương 13

13

 

Rất nhanh, bảo vệ và y tá đã đến.

 

Mọi thứ bị dọn dẹp sạch sẽ.

 

Lúc này, tôi thực sự thấy may mắn.

 

May mắn vì ta không biết cách che giấu, không dùng mười năm cảm để trói buộc tôi và đóng vai một kẻ si.

 

May mắn vì giữa chúng tôi không có hiểu lầm nào, chỉ đơn giản là ta thay lòng đổi dạ, nhờ đó tôi sẽ không phải hối tiếc về cảm mười năm của mình.

 

Cứ thế đi, chúng tôi cứ như mà kết thúc.

 

Nhưng Tống Kỳ vẫn cố bám lấy không chịu rời đi:

 

"Tử Kỳ, thật lòng em, sau khi em rời đi, mới nhận ra em quan trọng đến nhường nào."

 

Tôi nhạt:

 

là phát hiện ra không còn người giúp việc miễn phí đúng không?

 

"Lúc em còn ở nhà, kêu là sạch sẽ, cầu em dọn dẹp mỗi ngày một lần.

 

"Sao khi em vừa đi, căn bệnh sạch sẽ của cũng biến mất luôn?"

 

Tống Kỳ vội vàng lắc đầu: "Trước đây là không biết trân trọng, luôn nghĩ em nhàm chán, bây giờ nhận ra, người nhàm chán thật sự là . Tử Kỳ, xin em hãy quay lại."

 

Tôi đảo mắt:

 

"Yêu thì gọi là thấu hiểu, không thì gọi là nhàm chán.

 

"Sao ngay khi em vừa đi, lại nhận ra em thú vị?

 

"Chẳng phải của rất thú vị sao?

 

"Tại sao khi có rồi, lại tiếp tục đi tìm những điều thú vị khác?"

 

Lưng của Tống Kỳ dường như thẳng lên vài phần:

 

"Tử Kỳ, thực sự không có gì với Thẩm Gia."

 

Tôi không nhịn lớn:

 

"Sao ? Anh muốn tôi trao cho một giải thưởng à?

 

"Giải thưởng Ninja Rùa, hay là giải thưởng Thánh Kiên Trì, hoặc giải Quản Lý Thời Gian?

 

"Anh hai lòng, một bên tận hưởng sự mập mờ và cảm giác mới mẻ với ta, một bên lại hưởng thụ sự chăm sóc tận của tôi.

 

"Bây giờ quay lại tìm tôi, không phải vì nghĩ mình thật sâu sắc đấy chứ?

 

"Vớ vẩn! Bỏ cái trò tự cảm giả tạo đó đi. Anh không tôi, cũng không ta, chỉ chính mình.

 

"Anh quay lại chỉ vì sau khi tôi đi, cuộc sống của trở nên hỗn loạn.

 

"Anh không còn ai chăm sóc như bảo mẫu nữa, nên hối hận.

 

"Muốn cả hai, Tống Kỳ, có thấy mình hèn hạ không?"

 

Anh ta nắm chặt lấy vạt áo của tôi, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn khi bị vạch trần:

 

"Tử Kỳ, không phải như đâu, chưa bao giờ thích ấy cả."

 

"Tôi chỉ thấy ấy đáng thương, có chút giống em ngày xưa. Tôi muốn giúp ấy, cũng là muốn giúp em của ngày đó."

 

Khi ta câu này, Thẩm Gia đã đứng ở cửa phòng bệnh.

 

Tống Kỳ quay đầu liếc ta và mắng: "Cút!"

 

Thẩm Gia khóc và chạy ra ngoài.

 

Tôi giơ tay tát ta một cái:

 

"Vậy là giúp người đến cả lên giường sao?"

 

Khi câu này, không hiểu sao nước mắt tôi lại trào ra.

 

Tôi có thể giả vờ tỉnh táo để chửi mắng ta, cũng có thể như một kẻ điên mà đánh .

 

Nhưng điều duy nhất tôi không muốn là bôi nhọ của chúng tôi.

 

Tôi từng nâng niu trái tim chân thành của chàng trai ấy, nghĩ rằng như có thể cùng đi hết cuộc đời.

 

Nhưng lòng chân thành lại thay đổi quá nhanh.

 

Tôi lại tát ta một cái:

 

"Tôi còn chưa chết đâu, đừng bày trò người thay thế ghê tởm này ra để chọc tức tôi.

 

"Bây giờ chẳng khác gì rác rưởi dính phân, vừa ghê tởm vừa bẩn thỉu, tốt nhất nên cút càng xa càng tốt."

 

Phí Hoài Chi lao vào phòng, thầm chửi: "Mẹ kiếp, sao lúc nào tôi cũng đến muộn một chút thế."

 

Rồi cậu ấy giơ nắm và đánh thẳng vào Tống Kỳ.

 

Cậu ta đánh rất sảng khoái.

 

Tôi mà thấy hả dạ.

 

Trong cơn hỗn loạn, tôi cũng đá Tống Kỳ vài cái.

 

Đây là cú đá thay cho Triệu Tử Kỳ của năm 18 tuổi.

 

Cuối cùng, cả ba chúng tôi đều bị đưa đến đồn cảnh sát.

 

Hai lần gặp nhau sau khi chia tay này thật sự không đẹp đẽ gì.

 

Mặt Tống Kỳ bị Phí Hoài Chi đánh bầm dập, trông như đầu heo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...