Mười Năm Không Hẹn [...] – Chương 11

11

 

Cái tát của tôi dường như đã chọc giận ta, ta lập tức bế tôi lên, cố lôi tôi vào phòng ngủ.

 

Tôi biết ta định gì.

 

Mỗi lần cãi nhau, khi không cãi lại tôi, ta đều dùng cách này.

 

Nhưng lần này chúng tôi đã chia tay.

 

Hành của ta lúc này là phạm tội.

 

Tôi vùng vẫy kịch liệt.

 

Anh ta bắt đầu xé cúc áo của tôi.

 

Cuối cùng, Phí Hoài Chi lao vào.

 

Một cú mạnh khiến Tống Kỳ ngã xuống đất.

 

Hai người vật lộn, Phí Hoài Chi nhanh chóng chiếm thế thượng phong.

 

Tống Kỳ cũng ngoan ngoãn hơn, vẫn trừng mắt Phí Hoài Chi với ánh mắt đầy thù hận, miệng vẫn không ngừng chửi rủa:

 

"Thằng nhãi, mày không định thằng đổ vỏ đấy chứ? Mày có biết không, Triệu Tử Kỳ đã bị tao chơi chán rồi…"

 

"Chán rồi!"

 

Nghe thấy hai từ này, tim tôi như bị thắt lại, đau nhói.

 

Chàng trai trong ký ức của tôi vẫn còn rất đẹp đẽ.

 

Nhưng Tống Kỳ trước mắt, sẽ không bao giờ là chàng trai ấy nữa.

 

Khi nắm của Phí Hoài Chi sắp vung ra, tôi đã ngăn cậu ấy lại:

 

"Lần này, để tôi!"

 

Phí Hoài Chi giữ chặt Tống Kỳ.

 

Tôi đeo găng tay dùng một lần, nhặt chiếc tất bốc mùi đã ngả vàng trên sàn.

 

Sau khi vo nó lại, tôi dùng nó lau chỗ nước canh rơi trên bàn, rồi nhét thẳng vào miệng Tống Kỳ.

 

Dạ dày tôi cuộn lên.

 

Tôi giơ cao tay phải và tát mạnh vào mặt Tống Kỳ hai cái.

 

—-----------

 

"Chuyện gì đang xảy ra ?"

 

Chúng tôi quay lại, thấy Thẩm Gia đứng ở cửa.

 

Khi ôm dụng cụ đi ngang qua ta, tôi mỉm :

 

"Rác rưởi tôi để lại cho rồi đấy, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, mãi mãi bị khóa lại với nhau."

 

Tôi không thể dùng lời lẽ ác độc để công kích Thẩm Gia.

 

Bởi vì trong vở kịch này, người đáng trách hơn cả là Tống Kỳ, kẻ đã mất kiểm soát và không giữ vững ranh giới của mình.

 

Sau khi trở về Giang Thành, tôi và Phí Hoài Chi gần như cách biệt với thế giới bên ngoài, hoàn toàn tập trung vào việc phục chế bức tượng ngựa Tam Thái.

 

Nhưng nửa tháng sau, một vị khách không mời đã đến trước cửa phòng thí nghiệm.

 

Là mẹ tôi.

 

"Cô có tư cách gì mà dám chia tay với Tiểu Tống?"

 

Một câu đã giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi.

 

Những người đi ngang qua tôi với ánh mắt dò xét.

 

Tôi kéo mẹ vào phòng nghỉ.

 

"Bà rốt cuộc muốn gì?"

 

"Tôi muốn kết hôn với Tiểu Tống." Bà ta lườm tôi.

 

"Không đời nào!"

 

Da đầu tôi đau nhói.

 

Bà nắm chặt tóc tôi và đè đầu tôi xuống bàn:

 

"Mày lớn rồi, cánh cứng cáp rồi phải không?

 

"Tao đã với mọi người xung quanh là mày sẽ gả đến Bắc Kinh, bây giờ mày không kết hôn nữa, tao biết giấu mặt vào đâu?

 

"Cuộc đời tao đã đủ thất bại rồi, mày cũng muốn sống cuộc đời thất bại giống tao sao?"

 

Tôi giơ tay phản công và nắm chặt lấy cổ tay bà ta.

 

Vì đau, bà buông tóc tôi ra:

 

"Bà thất bại vì cuộc đời bà chỉ xoay quanh đàn ông, không có đàn ông bà không sống nổi, sống như bây giờ là bà tự chuốc lấy.

 

"Con sẽ không giống bà, vì tôi luôn dựa vào chính mình.

 

"Tôi càng không đời nào kết hôn với Tống Kỳ, loại rác rưởi như ta không xứng với tôi ."

 

Tôi siết chặt tay hơn, mẹ tôi đau đến mức nước mắt rơi xuống:

 

"Tôi khuyên bà trước khi không tự lo cho bản thân thì đừng tìm tôi nữa, nếu không, mỗi lần gặp bà, tôi sẽ đánh bà một lần."

 

Tôi có lạnh lùng không?

 

Có lẽ là .

 

Nhưng trong vô số ngày tháng trong ký ức, tôi luôn phải đối mặt với những chiếc bình hoa, ghế, chổi lông gà, bát đĩa bị ném vào người...

 

Trên trán bên phải của tôi vẫn còn một vết lõm.

 

Đó là vết thương khi mẹ dùng gạt tàn đập vào đầu tôi.

 

Máu chảy đầm đìa, tôi bị chấn não nhẹ.

 

Những ký ức đau đớn khó thành lời này, tôi chỉ từng kể cho Tống Kỳ nghe.

 

Anh ta biết tôi sợ nhất điều gì.

 

Cũng biết cách tôi đau khổ nhất.

 

, bây giờ ta mới tìm đến mẹ tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...