Kỷ niệm mười năm nhau, trai tôi là Tống Kỳ cùng đàn em Thẩm Gia diễn tập buổi lễ cầu hôn thiết kế riêng cho tôi.
Cô ấy mặc đồng phục xanh trắng, tóc đuôi ngựa cao tung bay trong gió, giống như một thỏ nhỏ nhảy vào lòng ấy.
Sau khi kết thúc, Tống Kỳ nhắn tin cho tôi: 【Tử Kỳ, em, mười năm như một ngày.】
Cùng lúc đó, vòng bè vốn yên tĩnh của tôi bỗng trở nên nhộn nhịp:
【Sở hữu một thứ gì đó, ngày đầu tiên coi như báu vật, sau mười năm... chậc! Cảm giác thế nào?】
【Anh trai rằng hôn một cái thôi đã thấy ghê tởm, còn chuyện kia thì suýt phải uống thuốc.】
【Thật may mắn vì tôi là ngày đầu tiên của ấy.】
Tôi tiếp tục lướt xuống:
【Anh trai tặng tôi chiếc dây chuyền trông cũ kỹ, về đưa cho chị cả vừa hay.】
Tôi chạm vào chiếc dây chuyền ngọc trai trên cổ, máu trong người như đông cứng lại.
Lướt tiếp là một hộp cơm hình trái tim kèm lời thích:
【Tay nghề của chị cả cũng không tệ, tôi tuyên bố, giờ chị ấy là bảo mẫu của tôi và trai! Hihi!】
Tôi tiếp tục lướt lên, đến một bài viết từ hai năm trước:
【Chị 28, tôi 18, chị lấy gì để so với tôi? Đồ đàn bà già!】
Người thân của tôi, Tiểu Nhã, gửi cho tôi một đoạn video cầu hôn.
Trong video, mặc đồng phục xanh trắng, tay cầm hoa dành dành, nhảy chân sáo qua sân khấu.
Cô bước đến sau lưng một chàng trai cũng mặc đồng phục.
Cô tinh nghịch vỗ nhẹ vào vai : "Anh có thể trai em không?"
Ngay sau đó, chàng trai quỳ xuống một chân, đưa chiếc nhẫn lên: "Em có thể vợ không?"
Cảnh chuyển đổi từ đồng phục sang váy cưới.
Không biết từ khi nào, mắt tôi đã đỏ hoe.
Tôi và Tống Kỳ đã ở bên nhau mười năm rồi.
Mười năm, từ người trở thành gia đình.
Chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Tiểu Nhã gửi tin nhắn thoại:
"Tử Kỳ, khi vừa xem đoạn video này, tớ liền nghĩ ngay đến cậu và Tống Kỳ.
"Từ thời trung học đến đại học, từ đồng phục đến váy cưới, thật sự rất ngọt ngào.
"Tớ không quan tâm, đến lúc đó tớ nhất định phải phù dâu, còn bó hoa cưới cũng phải là của tớ."
"Được rồi, rồi." Tôi đáp, trong lòng lại dấy lên những con sóng ngầm.
Tôi và Tống Kỳ, thời trung học đã thích nhau, sau kỳ thi đại học mới chính thức công khai.
Bốn năm đại học, ba năm cao học, ba năm khởi nghiệp.
Chúng tôi đã trở thành người thân thiết với nhau hơn cả gia đình.
Tôi chưa từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ chia tay vì bất kỳ lý do nào bên ngoài.
Tôi mở lại video và , gửi nó cho Tống Kỳ:
【Câu chuyện của chúng ta rất hợp để video này.】
Tống Kỳ không trả lời.
Tôi đã quen với việc không trả lời.
Anh rất bận công việc, thường xuyên thêm đến một, hai giờ sáng.
Vì , cuộc trò chuyện hàng ngày chỉ là những lời than thở từ phía tôi.
Nhưng khi có thời gian, luôn trả lời từng câu một.
Từng câu có hồi đáp.
Mọi việc đều có cách giải quyết.
Điều này khiến tôi yên tâm.
Đột nhiên, vòng bè vốn yên ắng của tôi nhận vài thông báo mới.
Dấu chấm đỏ vẫn thu hút tôi bấm vào.
Là từ một mà tôi mới thêm cách đây không lâu.
—------
Hai tháng trước, tôi gặp một bán bút trước cửa phòng việc của mình—Thẩm Gia.
Cô ấy rằng đây là hoạt thực tế của sinh viên.
Khi tôi còn học đại học, tôi cũng từng tham gia các hoạt bán hàng từ thiện tương tự.
Chỉ cần bán đủ số lượng bút, có thể nhận giấy chứng nhận thực tập và giờ công nguyện.
Tóc đuôi ngựa cao của ấy tung bay trong gió, tràn đầy sức sống, khiến tôi nhớ đến chính mình mười năm trước.
Tôi mua mười hộp bút gel.
Vừa hay có thể dùng cho phòng việc mới mở của tôi.
Cô ấy quá nhiệt , liên tục gọi tôi là chị và nài nỉ tôi kết qua WeChat.
Cuối cùng, tôi cũng đồng ý.
Cô trẻ, vòng bè của ấy luôn tràn ngập những dòng trạng thái văn chương về cảm của tuổi trẻ:
【Không ai có thể sống mãi trong tuổi trẻ, trong tuổi trẻ luôn có người ở đó.】
Tôi ngưỡng mộ sự tự do của ấy và qua những dòng trạng thái, tôi cẩn thận ngắm lại bản thân mình trong quá khứ.
Ba phút trước, Thẩm Gia đăng một đoạn video.
Lại là video cầu hôn từ đồng phục đến váy cưới.
Trong video, Thẩm Gia mặc đồng phục xanh trắng, tay cầm hoa dành dành, vui vẻ chạy về phía một người đàn ông không xa.
Dáng người ta cao ráo, đứng quay lưng về phía ánh sáng.
Tôi lắc đầu nhẹ.
Bọn trẻ bây giờ thật nhanh nhẹn.
Vừa vào đại học đã bắt đầu cầu hôn.
Người đàn ông trong video quỳ một gối, khuôn mặt không rõ.
Tôi vừa định thoát ra khỏi video, chiếc nhẫn ta nâng lên đã thu hút sự ý của tôi.
Đó là một chiếc nhẫn hình tai mèo bằng hồng ngọc.
Giống hệt chiếc nhẫn mà tôi đã thiết kế.
Đó là chiếc nhẫn mà nửa năm trước Tống Kỳ đã nhờ tôi thiết kế.
Hàng đặt riêng, không có cái thứ hai.
Lúc đó ấy không rõ, tôi biết muốn dùng nó để cầu hôn.
Người định cầu hôn chắc chắn là tôi.
Nhưng tôi không ngờ lại thấy nó xuất hiện trong video của người khác.
Có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp?
Có lẽ có ai đó cũng thích hình tai mèo và hồng ngọc, nên tự thiết kế nhẫn cho riêng mình?
Bạn thấy sao?