15
Họa Yến Châu bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi hoảng loạn kỳ lạ, như thể sắp hoàn toàn đánh mất Kỷ Anh Anh.
Cuối cùng, ta biết hối hận.
Nhưng… đã quá muộn.
Khi tôi và Cận Tịch mua đồ xong trở về nhà, ta đã đứng chờ dưới tầng từ lúc nào.
Thấy tôi, Họa Yến Châu không còn ngẩng cao đầu như trước, mà cúi xuống, vẻ mặt cẩn trọng, thấp thỏm:
“Anh Anh, thực sự biết lỗi rồi… Em muốn gì mới chịu tha thứ cho ?”
Tôi chân thành đề nghị:
“Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Họa Yến Châu cứng đờ, nỗi cay đắng lan tràn trong miệng, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
Anh ta tôi, trong mắt đầy vẻ cầu xin:
“Nếu quỳ xuống cầu xin em tha thứ, em có thể bỏ qua cho không? Anh biết trước đây quá tệ, đã cắt đứt với Dương Vũ Mộ rồi, ta bị phong sát, còn tự chính mình… Anh quỳ đến khi nào em nguôi giận, không?”
Nói xong, Họa Yến Châu vung tay tự tát mạnh mấy cái.
Từng cái đều rất nặng, gương mặt ta nhanh chóng sưng đỏ lên.
Nhưng tôi chỉ lắc đầu:
“Vô ích thôi. Tại sao phải chứ?”
Tôi khoác tay Cận Tịch, quay người định lên lầu.
Ngay lúc đó, Họa Yến Châu – người luôn bao bọc, tôn sùng như ông hoàng – đột ngột quỳ xuống sau lưng tôi, “phịch” một tiếng nặng nề.
Người đàn ông ấy… lần đầu tiên quỳ gối trước ai đó.
Nhưng tôi không quay đầu lại.
Ông trời dường như cũng muốn thêm phần kịch tính.
Buổi tối hôm đó, trời đổ mưa như trút nước, sấm chớp vang dội khắp bầu trời.
Dù , Họa Yến Châu vẫn quỳ dưới mưa, mặc kệ ánh mắt tò mò của người qua đường.
Anh ta nghĩ rằng, tôi sẽ mềm lòng.
Nhưng tất cả những gì ta đợi ,
chỉ là ánh đèn phòng ngủ của tôi sáng suốt cả đêm.
Đến tận rạng sáng mới tắt.
Vì một “kẻ hay ghen” nào đó nhất quyết đòi mở đèn suốt lúc quấn lấy tôi.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải dỗ dành cậu ấy.
16
Hôm sau, tôi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu vang lên chói tai.
Sau đó mới biết, Họa Yến Châu thực sự đã quỳ suốt đêm trong cơn mưa bão.
Khi phát hiện, ta tái nhợt, toàn thân run rẩy, cuối cùng ngã quỵ trong mưa.
Suýt chút nữa, ta mất mạng vì sốt cao.
Là một người qua đường tốt bụng đã gọi xe cứu thương đưa ta đi.
Dù cơn sốt hạ xuống và ta dần hồi phục, đôi chân lại để lại di chứng –
ta đi tập tễnh, có chút khập khiễng.
Chuyện này khiến tôi nhớ lại nhiều năm trước.
Khi tôi và ta mới nhau, chuyện bị gia đình ta phát hiện.
Nhà họ Họa kiên quyết phản đối, nhốt ta lại,
thu hết điện thoại, máy tính – tất cả thiết bị liên lạc với bên ngoài.
Bọn họ muốn ép ta phải đồng ý không gặp tôi nữa.
Nhưng đêm hôm đó, ta lén chờ cả nhà ngủ say, dùng chăn trải giường buộc thành dây, định từ tầng ba trèo xuống.
Anh ta muốn trốn khỏi nhà để gặp tôi.
Kết quả, giữa chừng bị ngã, gãy chân.
Cả nhà họ Họa hoảng loạn vô cùng.
Khi tôi biết chuyện, tôi cũng sợ hãi đến suýt khóc.
Trong lòng tôi đã hạ quyết tâm,dù bố mẹ ta không cho phép, tôi cũng phải xông vào để gặp ấy.
Nhưng ngược lại, chính bố mẹ ta lại cho phép tôi vào gặp.
Vậy mà ta lại trốn trong chăn, không chịu ló mặt ra.
Tôi vừa giận vừa lo:
“Nếu không ra khỏi chăn, em sẽ đi tìm người khác đấy! Dù sao cũng không thích em nữa mà!”
Ngay giây sau, bàn tay tôi bị ta nắm chặt.
Anh ta trừng mắt, gắt gỏng:
“Em dám thử xem!”
Rồi lại đỏ hoe mắt, khẽ :
“Anh thích em… Nhưng chân gãy rồi. Anh sợ lỡ dở em, sợ em chê .”
Cuối cùng, nhà họ Họa đã mời chuyên gia hàng đầu thế giới chữa trị cho ta.
Chân ta hồi phục, từ đó trở nên yếu hơn người bình thường, cần bảo vệ cẩn thận.
Nhưng giờ đây, những điều đó không còn quan trọng nữa.
Con người phải về phía trước.
Về sau, khi tôi và Cận Tịch đăng ký kết hôn,
Họa Yến Châu vẫn không chịu từ bỏ
Họa Yến Châu tôi, giọng nghẹn ngào:
“Nếu em đồng ý, có thể người đàn ông trong bóng tối của em.”
Cận Tịch nghe xong, suýt chút nữa đã lao vào đánh ta thêm trận nữa.
Tôi chỉ thở dài, giọng điệu bình thản:
“Trong mắt , em là loại người gì ? Anh nghĩ ‘kẻ thứ ba vì ’ là lãng mạn lắm sao? Đừng tự hạ thấp mình như nữa, không?”
Đôi mắt Họa Yến Châu lập tức đỏ hoe, gương mặt trắng bệch không còn chút máu.
Anh ta gượng, đau khổ thừa nhận:
“Là do bẩn, nên mới nghĩ em cũng giống .”
Sau đó, ta gắng gượng nở nụ :
“Chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”
Khi rời đi, bóng lưng ta trông thật độc, cong vẹo và đầy bi thương.
Nhưng… đó đâu còn là chuyện của tôi nữa?
Tôi cầm trên tay tờ giấy chứng nhận kết hôn vừa mới nhận,
gương mặt ngập tràn hạnh phúc:
“Cả đời này xin chỉ giáo.”
Cận Tịch ôm lấy mặt tôi, hôn lên môi mấy lần, ánh mắt cún con sáng rực lên:
“Vợ ơi, cả đời xin chỉ giáo!”
[Ngoại truyện Cận Tịch]
Tôi và Anh Anh vốn dĩ là người trong cùng một giới, cũng chỉ là kiểu quen biết sơ sơ, chào nhau qua loa.
Từ nhỏ, tôi đã sống trong một gia đình bất hạnh.
Cha tôi là kẻ đã chiếm đoạt toàn bộ tài sản của ông ngoại tôi.
Sau khi cướp sạch gia sản, ông ta trở mặt không thừa nhận bất kỳ mối quan hệ nào.
Ông ta biến thành một con người khác hoàn toàn –
trăng hoa, đàn bà bên ngoài không đếm xuể.
Thậm chí, ông ta còn trơ trẽn dẫn nhân về nhà, thách thức mẹ tôi.
Cuối cùng, mẹ tôi vì họ mà qua đời.
Tôi đã âm thầm chờ đợi hàng chục năm,cuối cùng cũng khiến ông ta sản, trả giá vì những gì đã .
Tôi đã thành công báo thù, cuộc đời bỗng trở nên trống rỗng, chẳng còn mục tiêu gì.
Kỷ Anh Anh là một ngốc nghếch.
Khi những kẻ trong giới thấy tôi trong quán bar,bọn họ ngạo mạn sỉ nhục, cố khó dễ cho tôi.
Chính ấy đã đứng ra giải vây cho tôi.
Cô ấy ngốc thật, trong suốt như một viên pha lê lấp lánh.
Lần thứ hai gặp lại ấy…
Là ở tầng thượng của một quán bar.
Tôi ngồi trên lan can, thả chân đung đưa.
Cô ấy thấy tôi,lại tưởng rằng tôi vì gia đình sản mà muốn nhảy lầu.
Rõ ràng ấy lên tầng thượng chỉ để hít thở chút không khí, mà lại đem những điều đau lòng nhất trong đời kể cho tôi nghe.
Cô ấy từng nghĩ mình là đứa con bố mẹ thương nhất, rồi nhận ra người bố mẹ thực sự thiên vị là em trai ấy.
Người trai từng ấy tha thiết suốt 10 năm, cuối cùng cũng phản bội.
Cô ấy từng bước tiến về phía tôi, đưa tay ra:
“Anh xem, em còn thảm hơn , em vẫn sống tốt đấy thôi.
Nên càng không có lý do gì để buông bỏ cả.”
Không hiểu sao, tôi lại ngoan ngoãn nắm lấy tay ấy.
Đi theo ấy xuống dưới tầng.
Khi quay lại tầng 12, không biết ấy đã thấy gì, đột nhiên, tôi thấy ấy đặt ly rượu xuống, giả vờ đi về phía nhà vệ sinh.
Tôi theo hướng ánh mắt ấy…
Họa Yến Châu đang ôm một trẻ trong lòng.
Nước mắt ấy lặng lẽ rơi xuống, từng giọt, từng giọt.
Thế … lạ thay, cảnh tượng đó khiến lòng tôi dậy lên một cơn sóng lớn.
Tôi đứng chắn trước mặt ấy.
“Muốn trả đũa kẻ ngoại , cách hiệu quả nhất… là em cũng điều tương tự.”
Tôi khẽ , dụ dỗ ấy.
Cô ấy từ chối.
Nhưng tôi đã kịp lưu số điện thoại của mình vào máy ấy.
Kỳ lạ là, tâm trạng tôi lúc đó bỗng dưng rất tốt.
Chỉ cần đợi thời cơ đến.
Nụ của Kỷ Anh Anh rất đẹp, khi ấy khóc, thật sự không hợp chút nào.
Sau khi ở bên ấy, có một ngày tôi chợt nhận ra…
Mục tiêu cả đời của tôi chính là… ở bên ấy, và khiến ấy hạnh phúc cả đời.
Bạn thấy sao?