Anh ta không tin tưởng đồ ăn ngoài, tôi liền học nấu ăn.
Thế , sau khi ta có người khác bên ngoài,bữa cơm tôi nấu cuối cùng cũng chỉ có mình tôi ăn.
Nhưng tất cả đã là chuyện quá khứ.
Họa Yến Châu bản chất vốn là một người tham lam, muốn có tất cả.
Anh ta vừa si mê sự tươi trẻ, ngọt ngào của những trẻ,lại không muốn buông bỏ mối kéo dài mười năm với tôi.
Vì , việc ta không từ bỏ tôi cũng chẳng có gì bất ngờ.
Cho đến khi một ngày, Họa Yến Châu lại chặn tôi giữa đường.
“Đưa đây.”
Trong mắt ta ánh lên sự mong đợi.
Mấy ngày trước, ta – Lâm Việt đã :
“Cậu cũng giỏi thật đấy. Dù đang giận dỗi, Kỷ Anh Anh vẫn không quên cậu đâu. Hôm qua tôi còn thấy ấy đi chọn trang sức cho cậu đấy.”
Họa Yến Châu biết, với cảm mười năm giữa chúng tôi, tôi không thể thực sự muốn chia tay với ta.
Tôi khó hiểu:
“Đưa cái gì?”
“Còn giận à? Đừng giận nữa, đã cắt đứt hết với mấy bên ngoài rồi, chưa?”
“Anh phản bội em, em cũng đã ngủ với tên Cận Tịch kia rồi.
Xem như hòa nhau.”
Nói đến đây, ánh mắt ta trở nên sắc lạnh, đầy phẫn nộ.
“Chúng ta hãy lại từ đầu, không? Nếu em đồng ý, hôm nay chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn ngay.”
Trong mắt Họa Yến Châu, ta thực sự nghĩ rằng mình đã hy sinh quá nhiều.
Bạn của ta đã từng ngủ với người đàn ông khác, ta vẫn bao dung chấp nhận.
Chỉ thôi, đối với ta đã là nhượng bộ lớn lắm rồi.
Còn chuyện ta với mấy trẻ bên ngoài?
Đàn ông mà, cả đời chẳng lẽ chỉ có một người phụ nữ thôi sao?
“Vòng tay em mua cho , đích thân em đeo cho nhé?”
Tôi nhếch môi nhạt, thực sự không biết nên gì:
“Ai là em mua cho ?”
Cảm giác bất an bỗng ập đến.
Đúng lúc đó, Cận Tịch xuất hiện, tay cầm một cây kẹo bông màu hồng.
Trên cổ tay cậu ấy, chiếc vòng tay bạch kim lấp lánh dưới ánh nắng.
Cận Tịch phớt lờ ánh mắt của Họa Yến Châu,
bước thẳng đến trước mặt tôi, đưa cây kẹo bông cho tôi.
Tôi đón lấy, nở nụ đầu tiên trong ngày.
Giữa hai chúng tôi là một bầu không khí ấm áp, đẹp đẽ đến mức chói mắt.
Họa Yến Châu cảm thấy sự ghen tuông trào dâng mãnh liệt, gần như phát điên.
Anh ta không thể kiềm chế ý muốn vỡ sự bình yên đó ngay lập tức:
“Em nghĩ rằng thằng nhóc Cận Tịch ở bên em là vì thích em thật sao?”
“Kỷ Anh Anh, thằng nhóc đó mới 22 tuổi, còn em sắp 30 rồi! Em không ra à? Nó chỉ đang lợi dụng tiền của em thôi! Em ngây thơ đến mức nào ?”
Tôi nghiêng đầu, vỗ tay như vừa nghe tin vui:
“Vậy thì tốt quá còn gì! Điều đó chứng tỏ em khá giả, nên cậu ấy mới muốn lợi dụng.
So với việc người khác lợi dụng em, em còn sợ mình chẳng có gì để người ta lợi dụng hơn.”
Tôi cắn một miếng kẹo bông, vị ngọt mềm tan chảy trong miệng.
Cận Tịch tôi đầy mong đợi:
“Ngon không?”
Tôi gật đầu:
“Rất ngon.”
Tôi giơ kẹo bông lên bên môi cậu ấy:
“Cậu thử đi.”
Cận Tịch mỉm , cúi đầu.
Nhưng thay vì cắn kẹo bông, cậu ấy lại khẽ hôn lên môi tôi, rồi thêm một lần nữa.
Cuối cùng, cậu ấy mỉm nhận xét:
“Quả nhiên rất ngọt.”
Tôi đỏ mặt, cúi đầu, đẩy cậu ấy ra:
“Còn có người ngoài ở đây đấy.”
Hành thân mật của chúng tôi khiến Họa Yến Châu ghen đến đỏ cả mắt.
Nhưng chính câu “người ngoài” của tôi mới là nhát dao thực sự đâm vào lòng ta.
Không thể kiềm chế nổi, Họa Yến Châu túm lấy Cận Tịch và thẳng tay cậu ấy.
Cận Tịch không hề yếu thế, lập tức đáp trả.
Hai người lao vào nhau, đánh nhau túi bụi.
Cận Tịch dù gầy gò lại có thói quen tập luyện.
Dưới lớp áo đơn giản là cơ bắp rắn chắc, khiến cậu nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Khi cậu ấy mạnh vào mặt Họa Yến Châu, tôi vội vàng ngăn lại.
Trong mắt Họa Yến Châu ánh lên tia hy vọng.
Cận Tịch dù không cam tâm vẫn ngoan ngoãn nghe lời tôi, buông tay đứng dậy.
Họa Yến Châu ôm mặt, mắt đỏ hoe:
“Anh Anh, biết mà…”
Anh ta còn chưa kịp hết câu, tôi đã khoanh tay, nghiêm giọng:
“Cậu ấy bao nhiêu tuổi, còn bao nhiêu tuổi rồi? Anh lớn hơn cậu ấy cả đống tuổi, xương cốt lại giòn. Cậu ấy trẻ khỏe như , lỡ tay bị thương nặng thì sao? Đến lúc kiện ngược lại cậu ấy thì phiền lắm!”
Họa Yến Châu sững sờ, ánh mắt đầy tổn thương, thậm chí có chút lấp lánh nước mắt.
Tôi kéo Cận Tịch lùi lại vài bước:
“Dù gì cũng bị thương nặng hơn, là ra tay trước, coi như hòa nhé. Với lại, cậu ấy còn trẻ, không biết suy nghĩ, sắp 30 tuổi rồi, cần gì phải chấp nhặt với người trẻ chứ? Anh có muốn tôi gọi xe cấp cứu giúp không? Nếu cần tiền thuốc men, bọn em có thể trả.”
Tôi cứ mỗi câu lại một tiếng “chúng ta”, khiến Cận Tịch tủm tỉm, khóe môi khẽ nhếch lên suốt.
Cuối cùng, chiếc boomerang tôi ném ra lại quay ngược về phía cậu ấy.
Họa Yến Châu hoàn toàn bị đánh bại, cúi đầu ủ rũ, không một lời, lặng lẽ đứng dậy, lảo đảo rời đi, trông vô cùng thảm .
Nhưng tôi chẳng hề thấy thương cảm – ngày trước ai thương xót cho tôi chứ?
Kết quả là tối hôm đó, điện thoại của tôi liên tục hiện thông báo chuyển khoản.
“XXX đã chuyển khoản 50,000 tệ .”
“XXX đã chuyển khoản 50,000tệ.”
…
Tôi ngơ ngác về phía Cận Tịch:
“Cậu gì ?”
Cận Tịch tôi bằng ánh mắt đầy đáng thương:
“Mỗi ngày chỉ chuyển từng này thôi, mai em chuyển tiếp. À đúng rồi…”
Cậu ấy đột nhiên nhớ ra gì đó.
Tôi còn chưa kịp ngăn lại, cậu đã nhanh chóng lôi ra một chiếc thẻ ngân hàng không biết từ đâu, rồi thản nhiên nhét vào tay tôi:
“Đây là toàn bộ tiền của em, mật khẩu là sinh nhật của chị.
Em còn tài sản khác, đợi xử lý xong sẽ chuyển hết sang tên chị.”
Tôi dở khóc dở :
“Không phải ý đó… Em chuyển nhiều tiền cho chị gì?”
Cậu ấy ấm ức tôi:
“Em muốn chứng minh rằng em thật sự không phải vì tiền của chị.”
“Nhưng mà… em cũng có tư tâm. Em muốn có chị, Anh Anh.”
Đôi mắt cún con của cậu ấy chân thành đến mức khiến tôi bỗng dưng mềm lòng.
Trái tim tôi đột nhiên loạn nhịp, như thể từ lâu lắm rồi, nó mới đập lệch một nhịp như thế này.
14
Nhưng Họa Yến Châu vẫn chưa từ bỏ, lần này ta chọn cách đi đường vòng, tìm đến bố mẹ tôi.
Bố tôi vừa nghe máy đã mắng xối xả:
“Kỷ Anh Anh, con có biết xấu hổ không? Con xem trong giới này có tiểu thư nhà giàu nào lại bao nuôi một thằng đàn ông nhỏ hơn mình mấy tuổi như con không? Con mất hết mặt mũi nhà họ Kỷ rồi! Lập tức cút đi xin lỗi Yến Châu, cầu xin nó cũng , quỳ xuống cũng chẳng sao, đều do con tự chuốc lấy. Nhất định phải nó tha thứ!”
Tôi thản nhiên đáp, giọng điệu chậm rãi:
“Con hư tại mẹ, con dạy hư tại cha mà bố. Vậy chi bằng bố tự đi xin lỗi ta đi? Bố là bậc cha , nếu bố quỳ xuống dập đầu, chắc chắn ta sẽ tha thứ cho con thôi.”
Nói xong, tôi nghe thấy tiếng thở phì phò giận dữ từ đầu dây bên kia, như thể bố tôi sắp nghẹn đến mức không nên lời.
Mẹ tôi cũng chen vào, giọng khẩn thiết:
“Con xem con bố tức giận đến thế nào rồi! Nghe mẹ một câu, phụ nữ mà ra ngoài bao nuôi đàn ông, thực sự khó coi lắm con à. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, mẹ sẽ bị mấy phu nhân khác nhạo đấy.Hơn nữa, em trai con sắp đến tuổi kết hôn rồi. Con nhà lành mà nghe nó có một bà chị như con, ai mà dám gả cho nó đây? Mẹ xin con đấy, chấm dứt với thằng nhóc kia đi, không?”
Tôi nhạt, trong lòng nghĩ:
“Hóa ra, điều mẹ lo lắng nhất vẫn là danh tiếng của mình và tương lai của em trai, chẳng có một lời nào lo cho con mình cả.”
“Con và cậu ấy chắc chắn không chia tay đâu, nếu bố mẹ muốn, mình có thể tìm luật sư cắt đứt quan hệ cha con, mẹ con trên pháp luật. Vậy là xong, coi như bố mẹ chưa từng sinh ra con.”
Tôi còn tưởng họ sẽ tức giận lắm, không ngờ họ thực sự im lặng suy nghĩ hẳn một phút.
Cuối cùng, kết luận của họ là:
“Không ! Lỡ người ta hỏi đến con, chúng ta vẫn mất mặt!”
Tôi nhún vai:
“Vậy con chịu thôi. Bố mẹ tự tìm cách giải quyết đi.”
Sau khi cúp máy, tôi chẳng buồn nghĩ thêm.
Bố mẹ tôi quả thật đã tìm ra cách.
Họ gọi điện cho Họa Yến Châu.
Họa Yến Châu cứ ngỡ tôi sẽ nghe lời bố mẹ mà quay về bên ta.
Nhưng ngay từ câu đầu tiên, ta đã nghe thấy bố mẹ tôi trách móc tôi:
“Yến Châu à, dì gọi để xin lỗi con. Con bé bất hiếu đó thật sự quá đáng lắm, chúng ta đã mắng nó thậm tệ rồi.”
Họa Yến Châu nhẹ giọng đáp:
“Không thể trách Anh Anh , có lẽ chỉ là nhất thời bị mê hoặc thôi.”
Lời này đúng ngay tâm ý của bố mẹ tôi.
“Đúng, đúng! Yến Châu à, con đúng lắm! Thực ra Anh Anh từ nhỏ đã rất ngoan, lần này chắc chắn là bị cái thằng hồ ly tinh bên ngoài dụ dỗ thôi!
Nó chỉ phạm phải sai lầm mà phụ nữ trên đời đều sẽ mắc phải, chẳng qua là hơi quá đà chút xíu. Là đàn ông, con nên rộng lượng một chút.Con xem dì con này, suốt ngày ngồi xem video mấy cậu trai cởi trần múa trên mạng, bố con cũng chưa bao giờ phàn nàn gì cả.”
Bố tôi giọng điệu đầy đạo lý, tiếp lời:
“Con cứ nhịn thêm chút nữa. Nó chỉ là bị mê hoặc tạm thời, chờ khi nó chán chê rồi, nó sẽ nhận ra con tốt thế nào và quay về với con thôi.”
Sau khi nghe xong, Họa Yến Châu bỗng cảm thấy như bị “đau tim”.
Những lời này… sao lại quen thuộc đến ?
Hình như… khi ta ngoại , bố mẹ của Kỷ Anh Anh cũng đã khuyên ấy y hệt như .
Họa Yến Châu hoàn toàn không ngờ rằng,
những lời an ủi khi đó giờ lại quay ngược áp dụng lên chính mình.
Anh ta khổ – đây chính là cái gọi là nhân quả báo ứng sao?
Bạn thấy sao?