“Anh cũng nên dỗ dành con bé một chút chứ.”
Tôi thực sự tuyệt vọng.
Ngay cả bố mẹ tôi cũng không thực sự thương tôi.
Vậy còn ai trên đời này tôi nữa đây?
Tôi thậm chí cảm thấy, sự tồn tại của mình trên thế giới này chẳng còn giá trị gì.
05
Tôi cứ thế bước đi vô định.
Vô thức, tôi lại đi đến công viên nhỏ mà hồi bé tôi hay chơi.
Trước đây, mỗi khi bố mẹ không ở nhà, đó là lúc em trai tôi nghịch ngợm và ngang ngược nhất.
Dù lỗi là của em ấy, ông bà nội vẫn luôn bênh vực.
Mỗi lần bị oan ức ở nhà ông bà, tôi đều chạy đến đây.
Tôi co ro, thu mình lại, trốn trong chiếc cầu trượt hình vòm.
Làn da lạnh buốt, gương mặt ướt đẫm nước mắt.
Tôi không biết mình đã ở đó bao lâu.
Chỉ nhớ rằng từ lúc trời sập tối cho đến khi màn đêm bao trùm,bố mẹ vẫn không hề xuất hiện.
Người xuất hiện lại là một người mà tôi không ngờ tới.
Rõ ràng, đêm tháng 6 vẫn còn chút se lạnh,
tay chân tôi tê cứng, lạnh buốt.
Nhưng Họa Yến Châu lại tìm tôi đến toát cả mồ hôi.
Thấy tôi, ấy thở phào nhẹ nhõm:
“Anh tìm em từ chiều đến giờ, qua cả trường học, hỏi hết bè em, không ai thấy em… Nhưng may mắn là em vẫn ổn.”
Anh ngồi xuống, ôm chặt tôi vào lòng,như thể vừa tìm lại một báu vật đã đánh mất.
Vòng tay của ấy thật sự rất ấm áp.
Ấm đến mức tôi không thể kìm lòng mà bật khóc.
Những uất ức trong lòng tuôn trào như dòng nước lũ.
“Họa Yến Châu, trên thế giới này, chẳng ai thích em, chẳng ai thiên vị em cả. Ông bà nội chỉ thương em trai, ngay cả bố mẹ, người họ thực sự quý cũng là em trai em… Huhuhu…”
Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi.
Ánh trăng đêm nay dịu dàng, còn dịu dàng hơn cả ánh trăng.
Tôi ngước đôi mắt đẫm lệ lên .
Anh khẽ :
“Họ không thích em thì sao? Anh thích em! Trên thế giới này, người thương nhất là em!”
Lời hứa hẹn của chàng trai tuổi mười tám, chân thành biết bao.
Tôi tin rằng, mà Họa Yến Châu 18 tuổi nhất chính là tôi.
Nhưng ấy mãi mãi chỉ dừng lại ở tuổi 18.
Sau này, khi tôi cầm lại điện thoại,trong máy có hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Trong khung chat WeChat,hàng chục tin nhắn chưa đọc – tất cả đều là của Họa Yến Châu.
Không có lấy một cuộc gọi hay một tin nhắn nào từ bố mẹ tôi…
Kỷ Anh Anh của tuổi 18 hiểu rằng không thể trông cậy vào bố mẹ.
Kỷ Anh Anh của tuổi 28 hiểu rằng đàn ông cũng không thể dựa vào .
Tối hôm đó, Họa Yến Châu gọi tài xế đưa tôi về nhà.
Trước khi rời đi, chỉ để lại một câu:
“Em hãy suy nghĩ kỹ đi.”
Rồi quay lưng bước đi, không hề ngoái lại.
Tôi biết, ấy đi tìm mà đang cưng chiều gần đây rồi.
06
Đêm hôm đó, tôi đã suy nghĩ suốt cả đêm.
Và cuối cùng, tôi cũng hiểu ra…
Tôi và ấy, rốt cuộc không thể quay về quá khứ nữa.
Lúc đầu, khi ta ngoại , ít ra vẫn còn biết che giấu, vẫn còn chút áy náy.
Mỗi lần phản bội tôi, ta lại tặng những món trang sức, nữ trang đắt tiền để bù đắp lỗi lầm.
Nhưng sau này, mùi nước hoa phụ nữ trên người ta ngày càng nồng đậm.
Khi tôi hỏi, ban đầu ta còn chối cãi.
Nhưng rồi, khi tôi đặt bằng chứng ngay trước mặt, ta im lặng rất lâu rồi :
“Anh với họ chỉ là chơi , người vẫn là em.”
Khi đó, tôi sụp đổ.
Tôi phát điên, gào thét, đập vỡ mọi thứ ném vào người ta.
Nhiều lần, chỉ cần một cuộc gọi từ nào đó vào ban đêm, ta liền rời đi.
Tôi thậm chí đã tổn thương chính mình để giữ ta ở lại.
Anh ta ở lại.
Nhưng đêm hôm sau, ta lại đi gặp khác.
Những cảm tiêu cực cuồn cuộn ập đến.
Nhiều lần, khi vào gương, tôi tự hỏi:
Người phụ nữ điên rồ này, thật sự là tôi sao?
Nhưng khi thực sự bước ra khỏi mối quan hệ ấy, tâm trạng tôi lại vô cùng bình thản.
Tôi muốn gặp ta để lời chia tay trực tiếp.
Nhưng dường như để trừng tôi, ta cố biến mất mấy ngày liền, không trở về nhà.
Đến khi tôi chuẩn bị vào đoàn phim, tôi thu dọn tất cả đồ đạc của mình, rời khỏi căn nhà mà tôi và đã từng cùng nhau trang trí.
07
Năm đó, vì giận dỗi, tôi bước chân vào giới giải trí – nơi mà bố mẹ tôi chưa từng mong muốn.
Trong suy nghĩ cố hữu của họ, diễn viên là nghề thấp kém, giống như cách họ cho rằng chỉ con trai mới có thể thừa kế công ty.
Sau nhiều năm lăn lộn, tôi cũng có không ít vai diễn để đời.
Tôi từng nhận nhiều giải thưởng danh giá trong làng điện ảnh.
Khi nhận kịch bản, tôi không quá bận tâm đó là vai chính hay vai phụ.
Chỉ cần vai diễn đủ thách thức, tôi đều thích.
Lần này, bộ phim tôi sắp tham gia, nghe nữ chính là người mang vốn vào đoàn.
Lúc đầu, cái tên Dương Vũ Mộ không để lại trong tôi quá nhiều ấn tượng.
Chỉ biết ta mới ra mắt năm nay tài nguyên lại tốt đến mức đáng ngạc nhiên.
Ngay từ vai diễn đầu tiên, ta đã đóng nữ chính.
Nghe , đằng sau có đại gia chống lưng.
Tôi không để tâm, cho đến khi ta tôi bằng gương mặt trẻ trung, ngây thơ và :
“Chị là tiền bối trong nghề, đến lúc quay có gì em chưa tốt, mong chị chỉ bảo thêm ạ.Em thích phim của chị lắm, từ nhỏ em đã xem phim của chị rồi.”
Câu nào câu nấy đều ẩn ý chê bai tuổi tác của tôi.
Nếu tôi không nhận ra sự thù địch của ta, thì đúng là quá ngốc.
Trong đầu tôi bất chợt lóe lên một hình ảnh.
Ánh mắt tôi theo phản xạ xuống tay ta.
Quả nhiên, trên ngón tay là một viên kim cương hồng to bằng trứng chim bồ câu.
Tôi mỉm với ta:
“Chiếc nhẫn đẹp đấy, kim cương hồng à? Kích thước lớn thế này hiếm lắm. Bạn trai tặng hả?”
Gương mặt trẻ trung của ta ánh lên vẻ đắc ý không chút che giấu:
“Đúng , trai tặng em.”
“Bạn trai tặng nhẫn quý thế này, chắc là định cầu hôn em rồi nhỉ?”
Vừa dứt lời, nụ trên môi ta lập tức đông cứng.
Tôi tiếp tục:
“Vậy chắc sắp cưới rồi nhỉ? Bao giờ đám cưới ? Nhớ gửi thiệp mời cho chị nhé.”
Lời tôi dường như khiến ta nhớ lại điều gì đó không vui.
Vẻ đắc ý trên gương mặt dần biến mất không còn dấu vết.
Cô ta cắn chặt môi, ánh mắt đầy khó chịu và căm ghét, rồi hậm hực rời đi.
Buổi chiều, tôi nghe thấy một tràng ồn ào náo nhiệt.
Tôi bước theo hướng phát ra âm thanh và trông thấy Họa Yến Châu – người luôn vây quanh như ngôi sao sáng nhất.
Ngay cả đạo diễn cũng cúi người tâng bốc, nịnh nọt ta.
Ánh mắt tôi và ta chạm nhau.
Dương Vũ Mộ lập tức khoác tay Họa Yến Châu một cách thân mật.
Anh ta không hề từ chối.
Cô ta vừa khoác tay ta, vừa cầm ly trà sữa,
kiêu ngạo dẫn Họa Yến Châu đến trước mặt tôi.
“Tiền bối, giới thiệu cho chị một người nhé, đây là trai em – Họa Yến Châu.”
Cô ta nhấn mạnh ba chữ “ trai” như muốn tuyên bố chủ quyền.
“Để duy trì mối quan hệ tốt với mọi người trong đoàn phim, ấy đã đặc biệt đến đây vào ngày khai máy và mua trà sữa, bánh ngọt cho cả đoàn dưới danh nghĩa của em. Tiền bối, em đặc biệt giữ lại phần cho chị đấy.”
Họa Yến Châu đút tay vào túi quần, ánh mắt dịu dàng cưng chiều khi trẻ bên cạnh.
Anh ta hoàn toàn không còn vẻ áy náy nào khi đưa người phụ nữ khác đến trước mặt tôi.
Giống như… đây là điều hiển nhiên.
Tôi lơ đi ánh mắt khiêu khích của Dương Vũ Mộ, trực tiếp với Họa Yến Châu:
“Khi nào rảnh? Em có chuyện muốn với .”
Họa Yến Châu còn chưa kịp trả lời,Dương Vũ Mộ đã lập tức cảnh giác tôi:
“Bạn trai em không có thời gian đâu, ấy còn phải đi xem phòng nghỉ với em nữa.”
Họa Yến Châu nhướng mày, giọng điệu lười biếng:
“Đợi chút đi.”
Tôi gật đầu.
Ngày trước tôi từng chờ ta hết đêm này qua đêm khác,cũng từng chờ ta quay đầu lại tôi.
Giờ đây, chờ thêm một lúc chỉ để lời chia tay, tôi vẫn chờ .
Họa Yến Châu dường như ngạc nhiên trước sự thản nhiên của tôi.
Anh ta cố vòng tay ôm eo Dương Vũ Mộ, cúi xuống :
“Đi thôi, không phải em muốn dẫn đi tham quan sao?”
Lúc câu này, ánh mắt ta lướt qua tôi.
Nhưng tôi chỉ mỉm , đứng yên họ rời đi.
Bạn thấy sao?