Tôi ở bên cạnh Họa Yến Châu từ khi mười tám tuổi.
Bây giờ đã mười năm rồi.
Không biết từ khi nào, Họa Yến Châu bắt đầu cảm thấy chán.
Từ việc lén lút sau lưng tôi, đến công khai trắng trợn dẫn theo những trẻ bên mình.
Tôi trở nên điên cuồng, mất kiểm soát, không còn là chính mình nữa.
Anh ta lại tàn nhẫn với tôi:
“Em nên thừa nhận đi, em không bằng những ngoài hai mươi nữa rồi. Họ trẻ trung, xinh đẹp, ngọt ngào và tràn đầy sức sống. Nếu em muốn, chúng ta có thể thử mối quan hệ mở.”
Sau đó, tôi dẫn theo một cậu trai trẻ kém mình sáu tuổi ra ngoài, và cờ gặp ta nơi công cộng.
Tôi cẩn thận so sánh cậu trai trẻ đó với ta.
Cuối cùng, tôi buộc phải thừa nhận rằng, những gì ta là đúng.
Anh ta thực sự không thể so sánh với cậu trai trẻ kia – trẻ trung, ngọt ngào và dẻo dai hơn nhiều.
01
Tham gia tiệc tùng ở giới hào môn, trên mặt không thể thiếu chiếc mặt nạ nụ giả tạo.
Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi đám đông, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vô thức muốn tìm bóng dáng của Họa Yến Châu.
Người thừa kế duy nhất của tập đoàn Họa thị – người luôn bao quanh bởi vô số kẻ xu nịnh – giờ lại chẳng thấy đâu.
Thấy có người sắp tiến lại bắt chuyện, da đầu tôi tê dại.
Ngực cũng hơi nặng nề, tôi đặt ly rượu xuống, giả vờ đi vệ sinh.
Trên đường đi, tôi nhớ ra bên cạnh có một ban công trống, liền rẽ về hướng đó.
Nhưng trên ban công đã có người.
Từ góc của tôi, chỉ thấy một vệt đỏ tươi bị ngón tay kẹp lấy.
Có lẽ ai đó thèm thuốc, ra ban công hút một điếu.
Dù sao trong tiệc không hút thuốc.
Tôi định lặng lẽ quay đi thì bất ngờ nghe thấy một giọng quen thuộc:
“Anh Yến, nhờ em mua viên kim cương hồng hơn mười carat, có phải để lấy lòng chị dâu không? Hay là để cầu hôn?”
Tôi vô thức nín thở, đứng khựng lại.
“Màu hồng tươi tắn, chị dâu của em bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?
Tuổi của ấy không hợp với mấy thứ trẻ con như .
Mua cho Mộ Vũ chơi thôi, ấy trẻ, đeo mới hợp.
Còn cầu hôn à… vẫn chưa nghĩ đến.”
Giọng của Họa Yến Châu lạnh lùng, vô .
Tôi cảm thấy nghẹt thở, mắt tối sầm lại.
Nhưng chỉ có thể cay đắng.
Anh ta có người khác bên ngoài, tôi luôn biết điều đó.
Tôi và ta quen nhau gần hai mươi năm.
Tôi ở bên ta từ năm mười tám tuổi, giờ đã hai mươi tám.
Chúng tôi bên nhau tròn mười năm.
Tôi mãi không thể hiểu nổi, tại sao chàng trai từng chỉ có tôi trong mắt và trong tim, sau mười năm lại trở nên xa lạ đến thế?
Trước đây, dù là trên mạng hay ngoài đời, khi thấy đàn ông ngoại , còn phụ nữ thì lưỡng lự, thậm chí tha thứ, tôi luôn tức giận vì họ nhu nhược.
Nhưng khi chuyện này xảy ra với chính tôi, tôi mới nhận ra mình cũng chẳng khác gì họ – buồn và yếu đuối.
Vì… đó là cảm của mười năm.
Không phải mười ngày, không phải mười tháng, mà là tròn mười năm.
Làm sao tôi có thể dễ dàng buông bỏ?
Anh ấy đã từng tôi rất nhiều.
02
Nhà tôi và nhà ấy có chút hiềm khích từ đời cha .
Dù ở cùng một giới, cũng chỉ giữ vẻ ngoài lịch sự, bên trong thì bằng mặt không bằng lòng.
Nhưng trớ trêu thay, từ mẫu giáo đến cấp ba, chúng tôi học cùng trường, thậm chí cùng lớp.
Vì chuyện của thế hệ trước, bề ngoài tôi và ấy lúc nào cũng phải tranh nhau nhất nhì, như nước với lửa, là “kẻ thù” không đội trời chung.
Mỗi lần tôi thắng ấy, ta luôn tỏ ra không phục:
“Đừng vội đắc ý, lần này là do chưa thể hiện hết sức, lần sau nhất định thắng em!”
Nhưng khi không có ai, lại xoa đầu tôi, vui mừng còn hơn chính mình đạt hạng nhất:
“Không hổ là Kỷ Anh Anh nhà , giỏi thật!
Thật muốn khoe với cả thế giới, thủ khoa của trường là của nhà họ Họa!”
Tôi khẽ cong khóe môi, ngoài miệng lại tỏ vẻ khó chịu, gạt tay ra:
“Ai là người nhà chứ? Đừng có sờ đầu em, sờ nhiều em không cao lên thì sao?”
Chàng trai khôi ngô nhướng mày:
“Bây giờ chưa phải, sau này chắc chắn sẽ là.”
Giọng ấy chắc nịch, kiên định vô cùng.
“Nếu em không cao thì cứ trách , nhất định chịu trách nhiệm đến cùng.”
Anh ấy , ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
Khi đó, dù chúng tôi chưa là một đôi, cảm thầm kín giữa thiếu niên thiếu nữ giống như xiên kẹo hồ lô trong suốt – lớp đường bên ngoài ngọt ngào, còn trái sơn tra bên trong chua chua.
Cắn một miếng, vừa ngọt vừa chua, người ta mê mẩn, chẳng thể dứt ra.
03
Đây là năm thứ mười tôi và ấy bên nhau.
Vậy mà ấy vẫn chưa có ý định kết hôn.
Sau buổi tiệc, tôi và cùng ngồi chung xe, lại chẳng với nhau câu nào.
Anh cầm điện thoại, chằm chằm vào tin nhắn ai đó vừa gửi, trên môi thấp thoáng nụ cưng chiều.
Thật ra không cần đoán, tôi cũng biết là ai gửi tin.
Không gian chật hẹp trong xe khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.
Rõ ràng ấy đang ngồi ngay bên cạnh, tại sao tôi lại cảm thấy ấy xa vời đến thế?
Có vẻ như nhận ra sự bất thường trong tôi.
Anh cất điện thoại, rút từ túi áo vest ra một chiếc hộp trang sức nhung.
“Anh nhờ người mang cái này từ nước ngoài về, nghĩ nó rất hợp với em.”
Trước giây phút chiếc hộp mở ra, tôi vẫn nuôi hy vọng mong manh – hy vọng bên trong là một viên kim cương hồng.
Nhưng khi chiếc hộp bật mở, bên trong lại là một chiếc nhẫn đính ngọc phỉ thúy, viền quanh là những viên kim cương nhỏ lấp lánh.
Tôi chợt thấy bản thân thật buồn .
Tôi cố chấp hỏi:
“Tại sao không phải là kim cương hồng? Em thích kim cương hồng.”
Ánh mắt đầy vẻ hiểu rõ.
Anh nhẹ giọng dỗ dành:
“Ngoan, kim cương hồng không hợp với em, phỉ thúy mới hợp.”
Tôi liếc :
“Vậy kim cương hồng hợp với ai? Cô ngoài hai mươi mà đang nuôi bên ngoài à?”
Nụ trên môi lập tức biến mất, chẳng còn chút kiên nhẫn nào.
“Đừng vô lý nữa. Nếu kết quả không thể thay đổi, tại sao em không thể nhắm một mắt, mở một mắt, coi như chưa có chuyện gì xảy ra? Như sẽ tốt cho cả hai.”
“Anh muốn em chấp nhận, để rồi có thể thản nhiên tận hưởng cảnh ôm trái ôm phải chứ gì!”
Tôi không nhịn mà buông lời châm chọc.
Anh ta biết rõ điểm yếu của tôi:
“Nếu em không thích, em có thể chọn rời xa .”
Thực sự, vào khoảnh khắc đó, tôi đã định đồng ý.
Nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Khi cầm điện thoại lên, tôi mới nhận ra tay mình đang run rẩy.
Ngón tay run run bấm vào nút nghe.
Giọng của bố tôi vang lên từ đầu dây bên kia:
“Nghe gần đây con hay chuyện với Yến Châu. Con đã ba mươi tuổi rồi, có thể trưởng thành hơn một chút không?
Đàn ông ra ngoài ăn, dẫn theo phụ nữ đi tiếp khách sẽ thuận lợi hơn, chỉ là diễn kịch thôi, chuyện bình thường mà! Tại sao lại ầm ĩ như , mất hết thể diện!”
Mẹ tôi tiếp lời:
“Anh Anh à, đàn ông trong cái giới này, có ai là sạch sẽ đâu? Ngay cả bố con…”
“Khụ khụ, em lấy ai ra ví dụ không , sao lại lôi vào?” – Bố tôi ngắt lời mẹ.
Mẹ tiếp tục dịu giọng:
“Nhưng bây giờ mẹ với bố con vẫn sống tốt đấy thôi? Phụ nữ trong giới này đều sống như cả. Chỉ cần ta không dẫn người phụ nữ khác về nhà, không có con riêng hay rắc rối gì trước mặt chúng ta, thì cứ nhắm mắt ngơ. Nghe lời mẹ đi, mẹ từng trải qua rồi, mẹ không bao giờ con.
Con nhất định phải nghe lời mẹ!”
Mẹ khuyên tôi bằng kinh nghiệm của người đi trước.
Nhưng kinh nghiệm của người lớn liệu có chắc chắn là đúng không?
04
Bố mẹ tôi gì qua điện thoại, Họa Yến Châu đều nghe thấy toàn bộ.
Sau khi họ cúp máy, ta bình thản :
“Đến bố mẹ em còn không đứng về phía em, sau này đừng ầm ĩ nữa, không?”
Anh ta bóp sống mũi, giọng mang theo chút mệt mỏi:
“Anh mỗi ngày đã phải giải quyết công việc của công ty, về nhà lại còn phải đối mặt với sự vô lý của em, cũng rất mệt mỏi. Đừng đẩy người duy nhất luôn bênh vực em ra xa.”
Hóa ra, bộ giáp bảo vệ tôi cũng có thể trở thành lưỡi dao tôi bị thương, khiến tôi đầy rẫy vết sẹo.
Ký ức như quay trở về mười năm trước.
Tôi từng nghĩ rằng mình là niềm tự hào, là đứa con bố mẹ thiên vị nhất.
Mỗi tháng tôi cho mấy trăm triệu đồng tiền tiêu vặt, còn em trai chỉ có mười triệu.
Mỗi lần bố đi công tác về đều mang cho tôi trang sức trị giá vài trăm triệu, thậm chí cả tỷ.
Trong khi đó, em trai muốn mua một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn phải năn nỉ mãi, cuối cùng mới mua .
Em trai luôn cảm thấy bố mẹ thiên vị tôi.
Ngay cả tôi cũng nghĩ .
Nhưng khi điểm thi đại học của tôi có kết quả và đến lúc đăng ký nguyện vọng, tôi mới nhận ra điều khác biệt.
Với điểm số của mình, tôi có thể đăng ký bất kỳ trường đại học hàng đầu nào liên quan đến quản trị kinh doanh.
Nhưng bố mẹ lại phản đối một cách kỳ lạ.
Mẹ :
“Con thì nên học sư phạm, sau này nhà mình có một giảng viên đại học, cũng là niềm tự hào của nhà họ Kỷ.”
Bố lại bảo:
“Học ngành báo chí đi, sau này nếu con muốn phỏng vấn các ông lớn trong giới kinh doanh, bố có thể sắp xếp cho con. Biết đâu, người đầu tiên con phỏng vấn lại chính là bố, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.”
Tôi khó hiểu:
“Nhưng con muốn học quản trị kinh doanh, sau này có thể vào công ty nhà mình việc mà.”
Vừa dứt lời, không gian xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bố nghiêm giọng :
“Thay vì để con nuôi hy vọng, chi bằng dập tắt suy nghĩ đó từ bây giờ.”
Mẹ kéo tay bố, lo lắng tôi:
“Anh à…”
Bố nghiêm túc chưa từng có:
“Cổ phần trong nhà sẽ không có phần của con. Sau này, tất cả cổ phần đứng tên bố và mẹ đều sẽ để lại cho em trai con.
Dù gì con cũng sẽ lấy chồng, là người ngoài. Công ty gia đình không thể để người ngoài tham gia vào.”
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Chính miệng bố tôi rằng tôi chỉ là một người ngoài.
Nếu đã là người ngoài, thì ai mới thực sự là gia đình của tôi?
Từ khi sinh ra, tôi đã gọi họ là bố mẹ, suốt mười mấy năm trời, đến cuối cùng, tôi lại chỉ là người ngoài.
Nước mắt không thể kìm lại, lặng lẽ dâng lên trong khóe mắt.
Tôi cố mở to mắt, không muốn để giọt nước mắt nào rơi xuống.
Bởi vì, nếu khóc trước mặt họ, chẳng khác nào tôi đã thua, và những lời họ là đúng.
“Nhưng chúng ta sẽ không để con chịu thiệt. Khi con lấy chồng, bố mẹ sẽ chuẩn bị của hồi môn thật xứng đáng. Dù con không có cổ phần trong nhà, người con gả cho chắc chắn cũng môn đăng hộ đối, gia đình bên đó sẽ có cổ phần, là giống nhau cả thôi.”
Mẹ cũng tiếp lời:
“Đúng , Anh Anh. Con mẹ và ông ngoại đi, ông ngoại cũng không để lại cổ phần công ty cho mẹ. Vì trong mắt ông, mẹ là người ngoài, còn cậu con mới là người trong nhà. Nhưng mẹ và các con là ruột thịt, là gia đình gần gũi nhất. Mẹ cũng từng trải qua điều này, nghe lời mẹ, chúng ta không tham gia vào chuyện công ty nữa.”
Cũng chính lúc đó, tôi mới hiểu ra…
Sự thiên vị mà tôi nghĩ là thật ra chỉ là vẻ ngoài.
Người họ thực sự thiên vị, chỉ có em trai tôi.
Tôi cố nén hơi nóng trong khóe mắt, lạnh lùng :
“Nếu trong mắt bố mẹ, con là người ngoài, con dọn ra ngoài luôn bây giờ nhé? Để người ngoài như con không phiền cuộc sống gia đình mình.”
Mẹ vội vã trấn an:
“Bố con không có ý đó, bốn người chúng ta là một gia đình, con không phải người ngoài.”
Nhưng bố lại lạnh lùng, thẳng thắn :
“Đừng lấy chuyện này ra để dọa bố, vô ích thôi. Công ty trong nhà chỉ có thể là của em trai con, không phải của con. Bố cũng không muốn an ủi con bằng những lời giả dối.”
Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự tuyệt vọng.
“Được thôi! Người ngoài như con đi ngay bây giờ! Để khỏi chướng mắt bố mẹ.”
Tôi mở cửa lao ra ngoài, và ngay khi quay lưng đi, nước mắt tôi rơi không ngừng.
Nhưng phía sau vẫn vang lên tiếng của bố mẹ:
“Không ai đuổi theo! Nó rời khỏi nhà thì đi đâu chứ? Đợi nó tự suy nghĩ thông suốt sẽ tự quay về thôi. Chúng ta còn chưa chết mà nó đã nghĩ đến việc tranh giành gia sản với em trai nó rồi!”
Bạn thấy sao?