Mười Năm Không Bằng [...] – Chương 4

Lần này trong ảnh là một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này tôi từng đeo suốt mười năm, chỉ tháo ra mỗi khi đi tảo mộ cho Trần Tác.

Tôi nổi giận nhắn lại: “Vứt hết đi.”

Táo Táo nhắn lại: “Nhưng có vẻ đắt lắm ấy, để tớ giữ giùm, chờ cậu về rồi xử lý cũng mà.”

Táo Táo không hỏi thêm gì nữa, mà tôi thì cũng chưa từng nghĩ đến việc kể chuyện kiếp trước cho bất kỳ ai.

Vì người bình thường sẽ chẳng bao giờ tin đâu.

Ca phẫu thuật dự kiến kéo dài bốn tiếng, cuối cùng lại mất đến mười một tiếng đồng hồ.

Tôi chờ đến tay chân lạnh ngắt, cả ngày chẳng ăn uống gì, mãi đến khi cửa phòng mổ mở ra.

Tôi còn năng không tròn câu:

“B-bác sĩ… ca phẫu thuật…”

Nữ bác sĩ trông có vẻ mệt mỏi, gật đầu.

“Rất thuận lợi.”

Đây là câu hay nhất mà tôi từng nghe – cả ở kiếp này lẫn kiếp trước.

Sau khi theo dõi thêm vài ngày và xác định có thể xuất viện, cuộc sống của tôi càng trở nên bận rộn.

Studio quyết định chuyển sang một văn phòng lớn hơn, tôi phải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và studio, rảnh rỗi thì tranh thủ tìm nhà.

Tôi dần dần không còn nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa.

Giá mà không có Chu Lân cứ thỉnh thoảng lại phiền thì tốt biết mấy.

Sau khi gửi hoa và nhẫn, ta còn thường xuyên đặt trà chiều cho mọi người trong studio, khiến các ở đó tưởng rằng có người đang theo đuổi tôi.

Tôi không hiểu rốt cuộc Chu Lân đang nghĩ gì.

Ở kiếp này, giữa tôi và ta chỉ có lần chạm mặt vào ngày đầu tôi trọng sinh.

Chính ta đã dứt khoát chọn đi cướp hôn lễ của Hứa Tĩnh Uyển.

Còn giờ đây, lại là người không ngừng chủ tiếp cận tôi.

7.

Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi đề nghị đi đăng ký kết hôn.

Trần Tác đỏ mặt, cứ cúi gằm không chịu tôi.

“Anh không thích em sao? Không muốn ở bên em à?”

Tôi hơi căng thẳng, sợ nghe một câu trả lời khiến tim tan vỡ.

Trần Tác cụp mắt xuống, ngập ngừng :

“Anh sợ em sẽ hối hận.”

“Anh… không có học vấn, lại lớn tuổi hơn, sức khỏe không tốt, cũng không thể cho em một cuộc sống tốt… Anh không xứng với em.”

Anh cúi đầu thấp đến mức như muốn hóa thành rễ cây chui vào lòng đất.

Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao dạo này Trần Tác cứ tránh mặt tôi.

Anh đang tự ti, còn tôi thì chưa từng cho cảm giác an toàn.

“Là ai không xứng với em? Anh là người tốt nhất với em trên đời này. Trần Tác, mãi mãi xứng đáng với Lục Khả.”

Tôi không cho cơ hội do dự thêm, kéo thẳng đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Khi cầm tờ giấy chứng nhận đỏ thẫm trên tay, Trần Tác vẫn như chưa kịp hoàn hồn.

“Giờ thì có thể yên tâm rồi.”

Câu này, tôi với chính mình, cũng cho nghe.

Đến chập tối, Táo Táo gọi cho tôi ba cuộc liên tiếp.

Cô ấy bảo tôi đến dự tiệc ăn mừng hôm nay, mọi người đều có mặt, lần đầu tiên tôi từ chối.

Cuộc gọi thứ hai, giọng của ấy có phần do dự.

“Đã lâu cậu không ăn uống cùng mọi người rồi, hôm nay cố gắng tranh thủ đến nhé?”

“Nhưng tớ thật sự có việc quan trọng, việc hệ trọng cả đời người luôn ấy.”

Đi đăng ký kết hôn chẳng phải là việc hệ trọng cả đời sao?

Nửa tiếng sau, Táo Táo lại gọi lần thứ ba.

Lần này, giọng đầy khó xử:

“Thôi thì cậu cứ qua đi, Lục Khả. Nhà đầu tư đích danh gọi tên cậu đấy, không mất nhiều thời gian đâu.”

Tôi hiểu rồi, là Chu Lân đang áp lực cho .

Hoặc đúng hơn, là Chu Lân muốn gặp tôi.

Tháng thứ ba sau khi trọng sinh, có lẽ tôi sẽ phải gặp lại “người chồng cũ”.

8.

Sợ tôi nuốt lời, Táo Táo đã đứng đợi tôi trước cửa khách sạn từ trước nửa tiếng.

Thấy tôi, mắt sáng rực, miệng bắt đầu than thở:

“Không hiểu hắn bị sao mà cứ nhất quyết phải có cậu tới. Không có cậu là không chịu khai tiệc. Tớ cậu có việc không đến thì hắn bắt mọi người ngồi đó chờ luôn.”

“Cậu xem, có phải người giàu ai cũng có mấy cái tật xấu không?”

Tôi rất đồng với lời ấy.

Không phải người giàu nào cũng xấu tính, mà là riêng Chu Lân — ta đúng là có bệnh.

Anh ta thật sự không phải kiểu người dễ sống cùng.

Mấy năm đầu mới quen nhau, vừa khó tính vừa ngạo mạn, luôn nổi cáu với tôi.

Nhưng sau mỗi lần nổi nóng lại đưa tôi rất nhiều tiền, hoặc giới thiệu những mối quan hệ có lợi.

Chính vì thế tôi mới nhẫn nhịn nhiều năm đến .

Chăm sóc ta, cũng chính là đang giữ vững dòng tiền của studio.

Sau này khi có cảm với tôi, mới bớt cáu gắt, dần quen với việc có tôi bên cạnh.

Kiểu người như ta, thì muốn người đó sống, ghét thì hận đến mức muốn người đó chết.

Bị ta cũng khổ, mà bị ta ghét còn khổ hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...