VĂN ÁNHồi học cấp ba, tôi là người vô hình trong lớp, vậy mà lại thầm yêu nam thần của trường, Phó Tự.Ngày tốt nghiệp, tôi lấy hết can đảm xin chụp ảnh chung với anh ấy, anh mỉm cười nói với tôi:“Cậu bị rối tóc rồi kìa.”Nhiều năm sau gặp lại, anh đã trở thành ca sĩ nổi tiếng hàng đầu.Khi được phỏng vấn về mối tình đầu, anh khẽ liếc nhìn tôi đang ngồi dưới khán đài, không để ai nhận ra.“Đã từng tỏ tình rồi, chỉ là quá kín đáo, cô ấy không nhận ra thôi.”Đó là năm thứ sáu kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp.Cũng là ngày thứ ba kể từ khi tôi bị chẩn đoán u,ng th,ư.Tôi quyết định, trong những ngày đếm ngược của cuộc đời này, sẽ yêu một lần không hối tiếc.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?