8
“Em tha thứ cho lần này đi, sau này nhất định sẽ không bao giờ tái phạm, nhất định sẽ đối xử thật tốt với em và con !”
Nhìn hắn bây giờ, tôi thật khó mà gắn kết với dáng vẻ ngông cuồng, ngạo mạn trước kia.
“Anh không phải biết mình sai, mà là biết mình đã xong đời.”
“Từ đầu đến cuối, chỉ là một thằng ngu. Giờ thì cả nhà họ Lục sẽ phải trả giá cho sự ngu xuẩn của .”
Tôi không phí thêm lời, xoay người rời đi.
________________
Rất nhanh sau đó, bản án gửi thẳng đến bàn việc của tôi.
Thẩm Na vì hành hung tôi và con , lại thêm bị tra ra hàng loạt hành vi phạm tội trước kia, bị kết án hơn mười năm tù, cấm giảm án.
Lục Trần thì phức tạp hơn. Hôn nhân ngoại , lại bị điều tra phát hiện nhiều lần rút ruột công trình, giao dịch ngầm, kết quả là tài sản gần như bị tịch thu, bản thân hắn cũng bị hơn hai mươi năm tù.
Nhà họ Lục vì cú sốc này mà thẳng thừng sụp đổ, tuyên bố sản.
Số tài sản còn lại, theo phân chia ly hôn, đều chuyển sang tay tôi.
Nhưng tôi chẳng buồn giữ, chỉ cần vào dãy số dài ngoằng kia đã thấy ghê tởm, bèn chuyển hết — ẩn danh quyên góp cho một quỹ từ thiện chống bắt nạt học đường, mong rằng những đứa trẻ từng chịu ức hiếp sẽ bảo vệ và chở che.
May mắn thay, con tôi không bị ám ảnh quá lớn từ biến cố ấy.
Tôi nhờ đơn vị sắp xếp cho con chuyển vào trường nội bộ, con bé nhanh chóng hòa nhập, kết mới, còn hạ quyết tâm sau này sẽ giống mẹ, cống hiến cho Tổ quốc.
Trong khi đó, Lục Trần ngồi trong trại giam, ngày ngày viết thư xin lỗi.
Hết bức này đến bức khác, tràn ngập hối hận, mong cầu tha thứ.
Nhưng theo cầu của tôi, tất cả những lá thư ấy đều xử lý như thư quấy rối, vứt bỏ, không bao giờ đến tay tôi, càng không thể vỡ sự bình yên trong cuộc sống.
Cuộc đời cứ thế mà lặng lẽ trôi qua.
Cho đến vài năm sau, tôi nghe tin hắn mắc ung thư giai đoạn cuối, thời gian chẳng còn bao lâu.
Dù sao hắn cũng từng có duyên phận cha với con , tôi không muốn để con bé mang tiếc nuối, nên dẫn nó đến gặp hắn lần cuối.
Khi bước vào phòng bệnh, Lục Trần đã gầy rộc, chẳng còn ra hình người.
“Vi Vi… Tần Tần…”
Hắn yếu ớt gọi tên hai mẹ con, giọng run rẩy kịch liệt.
“Anh sai rồi… thật sự biết sai rồi… Bố xin lỗi con…”
Con tôi chỉ lặng lẽ , gương mặt không một gợn sóng, chẳng buồn đáp lại.
Thấy con bé không hề bị lung lay bởi hắn, lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Lục Trần, cho dù đã thành thế này, tôi cũng không thể tha thứ. Khổ sở hay tội nghiệp cũng vô ích.”
Trong mắt hắn ngập đầy tuyệt vọng, môi run run, lại gắng sức cầu khẩn tôi…
Khi nghe thấy hắn thều thào:
“Lâm Vi, có thể… giúp Diệu Tổ một chút không? Nó là đứa con trai duy nhất của tôi, ít ra em cũng nên kéo nó một tay…”
Tôi bật , tiếng mang theo sự châm biếm lạnh buốt.
“Thì ra… đây mới là mục đích cuối cùng của ?”
“Anh nghĩ… tôi sẽ đi nuôi cái con hoang bên ngoài của sao?”
“Đừng mơ nữa.”
“Ngày đó vì người đàn bà kia và đứa con trai của ả mà tổn thương mẹ con tôi, sao không nghĩ đến sẽ có hôm nay?”
“Người như , chết rồi tôi cũng không thèm để mắt.”
Lục Trần run rẩy, toàn thân kiệt quệ, cuối cùng mềm nhũn ngã xuống giường. Trong mắt hắn, ánh sáng cuối cùng cũng lịm tắt.
Tôi ôm con , thẳng lưng bước ra khỏi phòng bệnh, không thèm ngoái đầu lại.
Ngay khoảnh khắc bước ra ngoài, tôi cảm thấy một luồng nhẹ nhõm ập tới — tất cả quá khứ, oán hận, thương tổn… đến đây coi như chấm hết.
Vài ngày sau, phía trại giam gọi điện tới.
Tro cốt của Lục Trần không ai nhận, họ buộc phải liên hệ với tôi.
Lúc đó tôi mới biết, Lục Diệu Tổ sau khi nhà họ Lục sản, cha mẹ đều bị bắt, đã bị đưa vào trường đặc biệt.
Nhưng thói hư tật xấu do nuông chiều từ nhỏ vẫn không bỏ, suốt ngày gổ đánh nhau. Cuối cùng, trong một trận xung đột, hắn ngã từ trên lầu xuống, không qua khỏi.
Vì thế, càng chẳng còn ai có thể nhận tro cốt của Lục Trần nữa.
Tôi lắng nghe, trong lòng chẳng dậy nổi một gợn sóng nào, chỉ bình thản vào điện thoại:
“Tôi với Lục Trần đã không còn bất kỳ quan hệ gì. Tro cốt ấy, các muốn xử lý thế nào thì tùy.”
Điện thoại vừa ngắt, con tôi ôm một cánh diều chạy vào, tươi rói:
“Mẹ ơi, mẹ có muốn đi thả diều với con không?”
Tôi xoa đầu con bé, mỉm :
“Được chứ, bảo bối.”
Ngoài kia trời xuân sáng rỡ, gió nhẹ mơn man. Cánh diều trong tay con bé bay vút cao, càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, vẫn rực rỡ giữa nền trời.
Tôi ngẩng đầu , lòng thấm một niềm an nhiên chưa từng có.
Tôi biết rõ, hạnh phúc của hai mẹ con tôi — giờ mới chỉ bắt đầu.
Ngày mai, và mãi mãi về sau, chúng tôi sẽ luôn sống trong bình yên và niềm vui.
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?