21
Khi Phó Thâm tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Anh ta thấy tôi ngồi bên cạnh, cố nở nụ an ủi: “Vãn Vãn, đừng lo. Anh không sao đâu.”
Tôi lạnh lùng lên tiếng:
“Phó Thâm, bị ngốc à? Nếu không phải vì , tôi chỉ cần một cú đá là có thể hạ gục tên điên đó.”
Hai năm qua ở nước ngoài, ngoài thời gian thí nghiệm, tôi còn học tán thủ để rèn luyện sức khỏe và tự vệ trong môi trường không an toàn như trong nước.
Xét về thể lực và kỹ thuật, kẻ đó hoàn toàn không phải đối thủ của tôi.
Nếu không có sự can thiệp của Phó Thâm, tôi đã xử lý rồi.
Nghe tôi , ánh mắt của Phó Thâm lại trở nên ảm đạm: “Anh chỉ sợ em bị thương.”
“Không cần. Đừng nghĩ rằng vết thương của có thể khiến tôi cho thêm một cơ hội.
“Từ lúc tôi ‘ghê tởm’, chúng ta đã không còn khả năng nào nữa.”
“Vậy nếu bây giờ , giữa và Thẩm Tâm Nguyệt chưa từng có gì xảy ra, em cũng sẽ không tin đúng không?”
Phó Thâm khổ:
“Anh chưa từng chạm vào ta. Lần đó ở khách sạn, ngay giây phút cuối cùng đã dừng lại.
“Vì nghĩ đến em, nên không thể .
“Thật nực . Khi đó không giải thích chỉ vì muốn dỗi, muốn em nhường nhịn một lần, dù chỉ là một lời dễ nghe thôi.
“Nhưng em lại chưa bao giờ .”
Phó Thâm lấy từ trong ví ra một chiếc chìa khóa:
“Căn nhà em bán hai năm trước, thật ra là mua lại. Anh không nỡ để nó rơi vào tay người khác.
“Hai năm qua, sống ở đó, nơi chất chứa tất cả những kỷ niệm đẹp của chúng ta.
“Mỗi lần thấy nó, lại nhớ đến em, như thể em chưa từng rời xa.”
Khi đến đây, nước mắt ta không kìm mà rơi xuống.
Màn tự cảm của ta tôi muốn bật :
“Phó Thâm, đúng là buồn thật.
“Anh nghĩ rằng chỉ cần không quan hệ thực sự thì không tính là ngoại sao?
“Những cái ôm, nụ hôn của và ta, tôi đều tận mắt chứng kiến.”
Phó Thâm im lặng, không phản bác.
Tôi đứng dậy định rời đi, ta kéo lấy vạt áo tôi, giọng nghẹn ngào:
“Chúng ta thật sự không còn cơ hội nào sao?”
Tôi lạnh lùng hất tay ra:
“Phó Thâm, hãy để mọi chuyện kết thúc trong yên bình. Đừng để tôi hối hận vì đã từng .”
Tôi không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng bệnh.
Phía sau vang lên tiếng khóc không kìm nén của ta.
22
Những ngày sau, tôi không đến bệnh viện thăm Phó Thâm nữa. Anh ta có đủ người chăm sóc, không cần đến tôi.
Rất nhanh, tôi lại ra nước ngoài.
Trên chuyến bay, Giáo sư Lý kể về những kế hoạch tiếp theo.
Mấy người trẻ trong nhóm mặt mày ủ rũ, than rằng công việc trong một năm khiến họ già thêm cả chục tuổi, tóc rụng không ngừng.
Giáo sư mắng họ một trận, tôi ngồi bên không ngớt.
Ngoảnh đầu ra cửa sổ, tôi thấy khung cảnh rộng lớn phía xa.
Con đường phía trước, tôi sẽ không còn bị giới hạn bởi những ràng buộc trước mắt.
Tôi hướng đến một bầu trời tự do và rộng lớn hơn.
Bạn thấy sao?