6
Nửa đêm, Phó Thâm nhắn tin:
“Vợ à, vấn đề ở công ty khá rắc rối, hôm nay chắc không về .
“Em đừng đợi , nghỉ ngơi đi nhé. Anh đang ở cùng Dật Phong.”
Xem ra ta đã thông đồng với Lục Dật Phong từ trước. Hai người họ đúng là em tốt.
Tôi không trả lời.
Vì đã uống quá nhiều rượu, tôi nằm luôn trên sofa và ngủ thiếp đi.
Trong mơ, tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Phó Thâm.
Khi đó tôi và ta đều là sinh viên năm nhất.
Lúc huấn luyện quân sự, câu đầu tiên Phó Thâm với tôi là: “Bạn ơi, đẹp quá.”
Đúng là một cách tán tỉnh sáo rỗng.
Chỉ vì câu này, ta bị cùng phòng trêu chọc suốt cả năm.
Sau đó, ta thường xuyên nhắn tin trò chuyện với tôi trên WeChat.
Rõ ràng không cùng ngành học, mà tôi luôn cờ gặp ta trên đường.
Hồi đại học, người theo đuổi tôi không ít, ban đầu tôi cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt với ta.
Nhưng dần dần, sự chân thành và nhiệt của ta đã chinh phục tôi.
Sau khi ở bên nhau, Phó Thâm lại càng chăm sóc tôi chu đáo hơn.
Bạn bè xung quanh đều ghen tị vì tôi có một người trai chu đáo như .
Chúng tôi cùng nhau học từ đại học đến cao học.
Khi tôi tốt nghiệp cao học, Phó Thâm đã cầu hôn tôi.
Tôi không chút do dự mà đồng ý.
Phó Thâm ôm chặt lấy tôi, đến đỏ cả mắt, nghẹn ngào :
“Vãn Vãn, tin , nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt, sẽ không để em phải thua thiệt.”
Giờ đây, tôi lại thua thảm .
Nhưng dù sao cũng phải chấp nhận, thua thì thua.
7
Hôm sau, tôi bị đánh thức bởi chuông báo thức cố định trên điện thoại
Chiếc gối ôm đã ướt đẫm nước mắt từ bao giờ.
Cả đêm, Phó Thâm không trở về.
Tôi tự nhủ với lòng: đây sẽ là lần cuối cùng tôi khóc vì .
Sau đó, tôi đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, chuẩn bị đi .
Dù đã quyết định nghỉ việc, hôm nay tôi vẫn có lịch khám, còn có báo cáo bệnh án cần hoàn thành, không thể xin nghỉ .
Thế giới của người trưởng thành là như , dù có buồn đến đâu, cũng không thể quên công việc.
Trước khi đi , tôi gọi cho một người luật sư, nhờ tư vấn về thủ tục ly hôn.
Không có những màn dây dưa hay trách móc đầy kịch tính.
Cũng chẳng cần một nam phụ si đột ngột xuất hiện để cứu rỗi hay “vả mặt” Phó Thâm.
Cuộc đời tôi chưa bao giờ chỉ có mỗi ta.
Tôi có con đường của riêng mình.
Ly hôn là kết cục duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến cho cả hai.
Buổi sáng, sau khi nộp đơn xin nghỉ việc, tôi lập tức bắt tay vào công việc.
Khối lượng công việc bận rộn giúp tôi tạm thời quên đi những chuyện liên quan đến Phó Thâm.
Nhưng không ngờ, trước khi tôi tìm ta, chính ta lại chủ đến bệnh viện.
Lúc đó, tôi đang chuẩn bị mang hồ sơ tới phòng bệnh để gặp người nhà bệnh nhân thì từ xa thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Phó Thâm. Anh ta đang nắm chặt tay Thẩm Tâm Nguyệt, ấy khóc đến mức nước mắt nhòe nhoẹt.
Hai người gấp gáp chạy đến khoa tim mạch.
Phòng bệnh họ bước vào chính là nơi tôi đang định đến.
Hóa ra, mẹ của Thẩm Tâm Nguyệt bị bệnh.
Nhìn khuôn mặt hốc hác của bà, Thẩm Tâm Nguyệt ngồi khóc nức nở bên giường, đến mức không đứng dậy nổi.
Phó Thâm thì đứng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về, an ủi ấy một cách dịu dàng.
Bà mẹ rằng mình chẳng còn gì hối tiếc trong đời, chỉ lo sau này nếu bà qua đời, để lại con một mình trên thế gian, không ai chăm sóc.
Tôi không kìm nhướng mày, bởi người bệnh mà tôi tìm chính là bà ấy.
Trong ấn tượng của tôi, trạng của bà ấy không hề nghiêm trọng như .
Nghe thấy mẹ thế, Thẩm Tâm Nguyệt lập tức rằng ta đã có trai, bảo bà đừng lo lắng.
Mẹ ấy gặng hỏi người đó là ai, Thẩm Tâm Nguyệt quay sang Phó Thâm với ánh mắt cầu cứu.
Phó Thâm ngay lập tức vòng tay ôm eo ấy, vẻ mặt tự nhiên:
“Dì ơi, con là trai của Nguyệt Nguyệt, dì cứ yên tâm dưỡng bệnh. Con sẽ thay dì chăm sóc ấy.”
Nói xong, ta còn ấy với ánh mắt cưng chiều.
Nhưng bà mẹ vẫn không tin, nhất định cầu họ hôn nhau trước mặt bà thì mới chịu yên tâm điều trị.
Lần này, Phó Thâm tỏ vẻ khó xử, không nhịn xung quanh.
Còn Thẩm Tâm Nguyệt thì kéo nhẹ áo ta, vẻ mặt đầy khẩn cầu.
Cuối cùng, ta không thể từ chối, cúi đầu hôn ấy.
8
Tôi giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng bước vào phòng bệnh, đồng thời lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đó.
Đã quyết định ly hôn, việc có thêm bằng chứng trên điện thoại cũng chẳng thừa.
Khi mở mắt ra và thấy tôi, Phó Thâm lập tức đẩy mạnh Thẩm Tâm Nguyệt ra.
Sắc mặt ta tái nhợt, ánh mắt lộ rõ sự bất an và sợ hãi chưa từng có: “Vãn Vãn?”
Thẩm Tâm Nguyệt vốn đang tỏ vẻ trách móc, khi nghe thấy tên tôi, mặt ấy cũng tái đi.
Cả hai đều sợ tôi sẽ ầm lên ngay tại đây.
Tôi chỉ thản nhiên :
“Người nhà bệnh nhân giường số 03 vào ký tài liệu.”
Nói xong, tôi quay người rời khỏi phòng bệnh.
Phó Thâm và Thẩm Tâm Nguyệt vội vàng đi theo sau tôi.
Tôi đưa tài liệu cho Thẩm Tâm Nguyệt để ấy điền.
“Mẹ chỉ bị tắc nghẽn mạch máu, ngày mai sẽ phẫu thuật đặt stent.
“Sau phẫu thuật, bình thường khoảng ba ngày là xuất viện .
“Hôm qua tôi đã rõ với bà rồi.”
Nghe xong, tay cầm bút của Thẩm Tâm Nguyệt run lên, ánh mắt chột dạ về phía Phó Thâm.
Phó Thâm mím môi, hỏi tôi:
“Sao em lại ở bệnh viện này?”
“Tôi chuyển đến đây từ một năm trước rồi.”
Cổ họng ta nghẹn lại, không thốt nổi thêm lời nào.
Vợ đã đổi chỗ hơn một năm, mà chồng còn không hay biết, đủ thấy ta đã không để tâm thế nào.
Thẩm Tâm Nguyệt đưa tài liệu đã điền xong cho tôi.
Khi thấy địa chỉ trên đó, tay tôi khựng lại.
Cô ấy điền địa chỉ là căn nhà đầu tiên mà tôi và Phó Thâm từng sống chung.
Căn nhà đó ta mua và đứng tên tôi.
Lúc đó, ta với tôi:
“Đây là nơi lưu giữ mọi kỷ niệm đẹp của chúng ta. Sau này em sẽ là chủ nhân duy nhất của căn nhà này.
“Không có sự đồng ý của em, sẽ không có người phụ nữ nào khác bước vào đây.”
Phó Thâm dường như cũng nhận ra điều gì đó, vừa định giải thích thì Thẩm Tâm Nguyệt đã nhanh miệng hơn:
“Chị Vãn Vãn, em xin lỗi. Là do chủ nhà cũ của em đột ngột bán nhà, đuổi em ra ngoài.
“Anh Thâm thấy em không có chỗ ở nên mới đưa chìa khóa căn nhà cho em.”
“Có trách thì trách em, đừng trách Thâm.”
Tôi ngẩng lên, thẳng vào ánh mắt đáng thương của ấy.
Còn trẻ đúng là dễ khiến người khác lòng.
“Ở bao lâu rồi?”
Thẩm Tâm Nguyệt hơi sững sờ, dường như không ngờ tôi có thể bình tĩnh đến .
“Hai… hai tháng.”
“Tốt lắm. Chắc cũng biết căn nhà này đứng tên một mình tôi.
“Tiền nhà tính theo giá thị trường hiện tại là tám ngàn một tháng.
“Làm phiền trong hai ngày tới chuyển khoản cho tôi.
“Còn nữa, tôi chuẩn bị bán căn nhà này, hãy nhanh chóng chuyển ra.”
9
Thẩm Tâm Nguyệt ấm ức sang Phó Thâm, phát hiện ta chỉ đang chăm chăm tôi, không rời mắt.
“Tất nhiên, nếu không có tiền, có thể nhờ người khác trả cho tôi
“Chỉ cần tôi nhận tiền, tôi không quan tâm nó đến từ đâu.”
Phó Thâm nhíu mày, nghiến răng :
“Giang Vãn, em thế này có ý nghĩa gì không?”
“Không có gì ý nghĩa cả. Vì , khi nào rảnh, chúng ta bàn chuyện ly hôn.”
Khi nghe đến từ “ly hôn”, tôi thấy rõ nét vui mừng thoáng qua trên khuôn mặt của Thẩm Tâm Nguyệt.
Ngược lại, sắc mặt Phó Thâm tối sầm lại:
“Em nhất thiết phải sao? Anh chỉ giúp một việc nhỏ, hôn một cái thôi, có cần to chuyện không?”
“Vậy sao? Vậy tôi cũng có thể để giúp người khác mà tùy tiện hôn một người đàn ông chứ?”
“Em dám?”
Hừ, đúng là tiêu chuẩn kép.
Tôi lạnh:
“Có vẻ như chơi ở khách sạn đêm qua chưa đủ vui nhỉ. Không sao, hôm nay tôi sẽ dọn đi, để có thể thoải mái về nhà chơi tiếp.”
Phó Thâm sững người, giọng khàn đi: “Em đã biết hết rồi?”
Tôi không trả lời: “Tôi sẽ nhờ luật sư nhanh chóng soạn thảo đơn ly hôn và gửi cho .”
Khi tôi quay người định đi, ta bất ngờ giữ chặt tay tôi lại.
Chỉ lúc này, ta mới nhận ra trên tay tôi không còn đeo nhẫn cưới.
“Giang Vãn, em nghiêm túc đấy à?”
Tôi rút tay lại, bước đi mà không định tranh cãi với ta ở bệnh viện.
Bây giờ, ngoài chuyện ly hôn, chúng tôi chẳng còn gì để nữa.
Phía sau vang lên giọng đầy giận dữ của Phó Thâm:
“Giang Vãn, em đừng hối hận. Lần này sẽ không tự ép mình để níu kéo em nữa
“Chỗ ngồi của bà Phó, không có em thì có cả khối người muốn ngồi.”
Hóa ra khi con người cạn lời đến cực điểm, thật sự sẽ muốn bật .
Rõ ràng người ngoại là ta, mà lại có thể ngang nhiên chất vấn tôi như thế, không hiểu ta lấy đâu ra tự tin.
Bạn thấy sao?