Không phải nào bị ruồng bỏ cũng cần một nam phụ si đến cứu rỗi.
Khi tôi nghe Phó Thâm :
“Chỉ cần nghĩ đến việc tay của Giang Vãn dính bao nhiêu máu, tôi liền cảm thấy… ghê tởm.”
Tôi biết ta đã phải lòng nữ thực tập sinh mới đến của công ty.
Bình thản, tôi đưa ra tờ đơn ly hôn.
Bởi vì cuộc đời tôi chưa bao giờ chỉ có mỗi mình ta.
Nhưng về sau, khi không tìm tôi, Phó Thâm lại phát điên.
1
“Hôm nay hơi mệt, không có tâm trạng.”
Phó Thâm gạt tay tôi ra, quay lưng lại phía tôi.
Hôm nay là ngày rụng trứng, cũng là ngày chúng tôi dự tính có con, giờ ta lại từ chối tôi.
Có lẽ thấy hành của mình hơi quá đáng, Phó Thâm quay lại ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi:
“Ngủ đi, ngoan.”
Nghe tiếng thở đều của ta, tôi biết giữa chúng tôi đã có vấn đề.
Ngày hôm sau, tôi cố ý xin về sớm từ bệnh viện, chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến thật lãng mạn để tạo bất ngờ cho ta.
Nhưng ngay khi đến cửa, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ta và thân của ta – Lục Dật Phong:
“Trước đây đúng là rất Giang Vãn, thấy ấy là không kiềm chế . Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến tay ấy dính bao nhiêu máu, tôi thấy… ghê tởm.”
“Nói trắng ra là chán rồi thôi.” Lục Dật Phong với giọng thờ ơ.
Phó Thâm không phủ nhận.
“Thế cậu có đụng đến thư ký nhỏ đó chưa? Là Thẩm Tâm Nguyệt đúng không?”
Lần này, Phó Thâm im lặng rất lâu.
“Không phải chứ? Cậu nghiêm túc à?”
Phó Thâm nhàn nhạt đáp: “Suýt nữa.”
“Tôi khuyên cậu đừng tới. Trước đây cậu thích Giang Vãn thế nào, em đều thấy cả. Vì ấy, ngay cả mạng cậu cũng không cần.
“Đừng để chơi quá đà, đến lúc hối hận, tự mình chuốc khổ, chẳng ai giúp cậu đâu.”
Phó Thâm nhạt:
“Mười năm thanh xuân của một người phụ nữ, cậu nghĩ ấy dám từ bỏ sao?”
2
Những lời của Phó Thâm khiến tôi lạnh sống lưng, như bị ném vào hầm băng.
Nhớ lại mấy ngày qua, ta liên tục từ chối tôi.
Hóa ra không phải vì mệt, mà là vì cảm thấy tôi “ghê tởm”?
Hai chữ đó như một cây kim đâm thẳng vào tim tôi, đau đến mức không thể thở nổi.
Anh ta hiểu rất rõ, mười năm thanh xuân của một người phụ nữ quý giá đến thế nào.
Vậy mà ta lại dùng nó như một con dao để tổn thương tôi.
Cái tên Thẩm Tâm Nguyệt, tôi có nhớ.
Cô ấy là thực tập sinh mới nhận vào công ty của ta.
Tôi còn nhớ lần đầu ta nhắc đến ấy, ánh mắt ta không giấu sự ngưỡng mộ.
Anh ta kể rằng trong buổi phỏng vấn, ấy thua đối thủ cạnh tranh.
Nhưng này không cam tâm, liên tục cầu xin ban giám khảo cho thêm cơ hội, thậm chí suýt quỳ xuống khóc.
Tinh thần không bỏ cuộc như , đúng là điều rất hiếm thấy ở người trẻ hiện nay.
Cuối cùng, vì thấy ấy đáng thương, ta đã loại bỏ một ứng viên xuất sắc hơn để lệ nhận ấy vào .
Lúc nghe xong, tôi không nhịn nhíu mày:
“Đây không phải là kiểu ràng buộc đạo đức sao?
“Phỏng vấn nên đánh giá theo năng lực, chứ không phải xem ai đáng thương hơn.
Làm thật bất công với những người khác.”
Thế , hiếm khi thấy ta tỏ thái độ khó chịu với tôi, lần này lại sầm mặt:
“Sao em bác sĩ mà tim lại lạnh lùng như ? Một chút đồng cảm cũng không có. Là tại trước giờ bảo vệ em quá tốt.”
Tôi không vì lời trách mắng của ta mà nghi ngờ bản thân, vẫn tiếp tục tranh luận.
Vì chuyện này, chúng tôi chiến tranh lạnh suốt một đêm.
Sau đó, ta xuống nước xin lỗi tôi, chúng tôi mới hòa.
Nhưng tôi vẫn nhớ cái tên đó.
Không ngờ bây giờ ấy đã trở thành thư ký riêng của Phó Thâm.
Cũng từ đó, ta không còn chia sẻ chuyện công ty với tôi nữa.
Con người thường có nhu cầu chia sẻ, nếu không chia sẻ với , thì chắc chắn đã chia sẻ với người khác.
Hóa ra, mọi thay đổi đều có dấu hiệu từ trước.
3
Buổi tối, tôi nằm xuống giường từ sớm, cảm nhận tấm nệm phía sau lưng hơi lún xuống.
Cánh tay lạnh lẽo của ta quấn lấy eo tôi.
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn đang dâng lên, nắm chặt bàn tay đang định luồn vào áo tôi.
Giọng tôi lạnh lùng: “Em không khỏe.”
Động tác của ta khựng lại.
Tôi biết ta đang có hứng, nếu cố nhịn sẽ rất khó chịu.
Nhưng cuối cùng ta cũng không ép buộc tôi, chỉ ân cần đắp chăn lại cho tôi rồi tự mình đi vào nhà vệ sinh giải quyết.
Anh ta còn tiện tay mang theo điện thoại.
Tôi không biết từ khi nào, mỗi lần vào nhà vệ sinh, ta đều mang theo điện thoại.
Không lâu sau, điện thoại tôi hiện thông báo có lời mời kết . Ảnh đại diện là… Thẩm Tâm Nguyệt.
Tôi hít sâu một hơi, chấp nhận lời mời.
Ngay lập tức, ấy gửi một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa và Phó Thâm.
Thời gian hiển thị đúng vào lúc ta đang ở trong nhà vệ sinh.
Cô ấy nhắn cho một địa chỉ khách sạn và số phòng:
“Em không cầu phải ly hôn, em chỉ muốn trao lần đầu tiên của mình cho người đàn ông em nhất.”
“Nếu không đến, em sẽ tùy tiện tìm một người khác. Dù không phải thì với em cũng như nhau. Anh đừng hối hận.”
Phó Thâm chỉ trả lời vỏn vẹn hai từ: “Đợi .”
Tôi vừa đọc xong thì ta đã bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Vợ à, công ty có chút việc đột xuất, phải ra ngoài xử lý.”
Trước đây ta hay lấy lý do này để ra ngoài lúc nửa đêm. Vì tin tưởng ta, tôi chưa từng hỏi thêm.
Nhưng giờ nghĩ lại, có phải lần nào cũng là đi gặp Thẩm Tâm Nguyệt?
“Em đi với .”
Phó Thâm hơi sững lại, sau đó dịu dàng, xoa đầu tôi: “Em không phải đang không khỏe sao? Đừng tự mình mệt, sẽ xót.”
“Yên tâm, về ngay thôi.”
Nói xong, ta không để ý đến tôi nữa, xoay người đi ra cửa.
Tôi lái xe lặng lẽ theo sau.
Anh ta lái rất nhanh, mấy lần tôi suýt mất dấu.
Thẩm Tâm Nguyệt đứng chờ sẵn ở cửa khách sạn.
Hai người vừa gặp nhau đã ôm hôn như những nhân lâu ngày không gặp.
4
Tôi cố nén cơn đau đớn trong lòng, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Thậm chí còn quay một đoạn video dài hơn mười giây.
Tôi họ bước vào khách sạn mà không chớp mắt.
Sau đó, tôi ngồi trong xe, cố gắng bình tĩnh lại.
Rồi tôi gọi điện cho thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh trước đây – Giáo sư Lý.
Hiện tại thầy đang ở nước ngoài, đúng lúc bên đó là buổi sáng.
Điện thoại kết nối:
“Thầy ơi, dự án của thầy bên đó còn cần người không ạ?”
Đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên, sau đó giọng thầy đầy vui mừng:
“Em nghĩ kỹ rồi à? Nếu là em, lúc nào thầy cũng cần!”
Hồi tốt nghiệp cao học, Giáo sư Lý từng muốn tôi theo thầy ra nước ngoài tham gia dự án.
Đó là một cơ hội hiếm có đối với tôi.
Nhưng vì Phó Thâm, tôi đã chọn ở lại.
Những năm qua, Giáo sư Lý vẫn không từ bỏ việc thuyết phục tôi.
Nhưng tôi luôn từ chối.
Thật ra, trong lòng tôi rất muốn đi.
Bây giờ, cuối cùng tôi đã có thể buông bỏ mọi vướng bận.
Tôi không hối hận vì lựa chọn của mình khi đó.
Khi ấy, Giang Vãn muốn theo đuổi .
Còn bây giờ, Giang Vãn quyết định hoàn thành ước mơ.
Dù là khi ấy hay bây giờ, tôi đều theo trái tim mình.
5
Cuối cùng, tôi và Giáo sư Lý xác định tôi sẽ đi trong khoảng một tháng nữa.
Về đến nhà, tôi lấy rượu trong tủ, bắt đầu uống từng ly từng ly một.
Còn một tháng nữa thôi, tôi sẽ rời đi mãi mãi.
Bạn thân Mạc Thư nhắn tin qua WeChat:
“Thế nào? Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn chứ?”
“Tớ đã bảo rồi mà, Phó Thâm cậu như thế, chỉ cần cậu chủ chút là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.”
Mọi người đều Phó Thâm tôi, trước đây tôi cũng tin như .
Nhưng hóa ra, nếu đàn ông muốn giả vờ , họ có thể lừa tất cả mọi người.
Tôi ngẩng đầu chiếc nhẫn trên ngón áp út, bật chua xót.
Chiếc nhẫn này là do Phó Thâm dành ba tháng chạy giao đồ ăn để mua cho tôi.
Lúc đó ta và bè mới khởi nghiệp, mọi khoản tiền đều đổ vào công ty mới.
Để mua cho tôi một chiếc nhẫn tử tế, ban ngày ta việc ở công ty, ban đêm chạy giao hàng.
Mỗi ngày ta chỉ ngủ chưa đến ba tiếng.
Có lần ta quá mệt, ngủ gật khi đang chạy xe máy, cả người và xe ngã ra giữa đường.
May mà chiếc ô tô đi ngang qua phanh kịp, nếu không hậu quả khó lường.
Khi tôi đến bệnh viện, tay chân ta đều đầy máu, quần áo cũng ướt đẫm máu.
Thấy tôi đến, ta lập tức giấu bàn tay bị thương ra sau lưng.
Tôi đỏ mắt hỏi ta: “Tại sao phải như ?”
Anh ta vụng về lau nước mắt cho tôi:
“Ngốc à, tất nhiên là vì muốn nhanh chóng cưới em về nhà.”
“Con xinh đẹp như em, bị người khác cướp mất thì sao? Em đã là của rồi, không muốn buông tay.”
Sau đó, chúng tôi kiếm rất nhiều tiền, kinh tế cũng dần khá hơn.
Nhưng chiếc nhẫn này tôi vẫn luôn đeo.
Phó Thâm từng sẽ mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương lớn hơn, tôi từ chối.
Với tôi, chiếc nhẫn này quý giá hơn bất kỳ chiếc nhẫn nào.
Nhớ lại dáng vẻ lo lắng của ta khi cầu hôn tôi, tôi tháo chiếc nhẫn ra, đặt lên bàn ăn.
Những lời ta ngày đó vẫn vang vọng bên tai.
Nhưng người, đã không còn là người của ngày xưa nữa.
Chiếc nhẫn này, tôi cũng không cần nữa.
Bạn thấy sao?