Mười Năm Của Chúng [...] – Chương 7

“Đừng tự đổ lỗi cho chính mình, đừng bị bọn họ tẩy não!’

 

“Rõ ràng là ta đã chơi cảm của suốt 10 năm, là nhân phẩm của ta không tốt.”

 

“Chẳng phải chỉ là kết hôn sao? Hai chúng ta kết hôn đi!”

 

Tôi bị câu này tấn công đến mức quên cả buồn.

 

“Hai chúng ta sao?”

 

“Không phải Giang Ngạn Niên khoe với ? Giờ chúng ta kết hôn hãy đi khoe với hắn đi!”

 

“Bọn họ là tra nam tiện nữ còn chúng ta là trai tài sắc? Ai dám coi thường nữa.”

 

“Cái này không tốt lắm đâu, vừa mới chia tay Thi Duyệt Vi…”

 

Tô Miên cảm thấy chuyện với tôi như nước đổ đầu vịt:

 

“Lúc Thi Duyệt Vi kết hôn với Giang Ngạn Niên còn không cảm thấy xấu hổ? Anh đạo đức với loại phụ nữ này để gì?”

 

Khi tôi và Tô Miên nhận giấy đăng ký kết hôn cũng là lúc Thi Duyệt Vi đăng một bài viết trên Wechat.

 

Cô ta đăng tấm ảnh chụp chung với Giang Ngạn Niên cùng giấy kết hôn của bọn họ.

 

Vương Việt là người bình luận đầu tiên:

 

[Chúc mừng hai vị! Tiếc nuối 10 năm trước cuối cùng cũng đã bù đắp.”

 

Những người biết chuyện cũ của bọn họ cũng gửi lời chúc phúc

 

Cũng có một vài người chưa biết chuyện đã hỏi ta chia tay với tôi khi nào, ta không có trả lời.

 

Tô Miên cũng nôn nóng muốn tôi mau đăng ảnh lên Wechat để vả mặt Thi Duyệt Vi.

 

Cô ấy cùng tôi cầm giấy kết hôn selfie một tấm.

 

Trong ảnh, khuôn mặt của ấy áp sát vào mặt tôi, lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng lộ ra một cách kiêu hãnh.

 

Wechat của tôi lập tức bùng nổ.

 

Có người bình luận: [Đây là vợ cậu sao? Có vợ đẹp như thật là hạnh phúc quá đi.]

 

Một số người cũng đã nhắn tin riêng hỏi tôi và Thi Duyệt Vi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không kết hôn với nhau?

 

Thi Duyệt Vi cũng gửi cho tôi một [?]

 

Tôi không thèm trả lời, chặn ta luôn.

 

Di của Tô Miên cũng reo lên.

 

Cô ấy nghe điện thoại chỉ một câu:

 

“Đang ở bên chồng, xin đừng phiền, xin đừng phiền!”

 

Sao đó vội vàng kéo tôi vào phòng của ấy.

 

“Nhà em đã xây xong chưa có ai ở chung, xem cần trang trí như thế nào, em sẽ cùng đi mua.”

 

“Căn này cũng gần công ty, đi cũng tiện.”

 

Cô ấy đi tới đi lui, kéo tôi bàn bạc.

 

Cảm giác vui vẻ như sắp bay lên trời.

 

Cô ấy còn mời tôi vào nhóm bè của ấy, giới thiệu tôi với mọi người.

 

Các trong nhóm cũng sôi nổi mà chào hỏi tôi.

 

Tô Miên tự hào mà chụp vài bức ảnh của tôi gửi vào trong nhóm để khoe.

 

Buổi tối khi đưa tôi về nhà, ấy vẫn lưu luyến không muốn rời xa:

 

“Chồng , mau mau dọn về ở với em không? Người ta không muốn ngủ một mình đâu!”

 

Tôi cố gắng đẩy ấy ra khỏi người của mình.

 

“Cho thêm chút thời gian để bình tĩnh lại, sẽ chuyển đến ở với em không?”

 

“Được.”

 

Cô ấy lại ôm dính lấy tôi gỡ mãi không ra.

 

Lưu luyến mà đưa tôi về nhà.

 

Sau khi kết hôn với Tô Miên thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

 

Mỗi ngày ấy đều vui vẻ dẫn tôi đi mua sắm khắp nơi, nhà tân hôn trang trí từng chút một.

 

Mỗi lần đến nhà của tôi đều cố ý lấy một ít đồ của tôi đem về.

 

Giống như một con hamster nhỏ tha đồ vật.

 

Tôi cũng giả vờ không thấy.

 

Gần đây, ấy nghe tin Giang Ngạn Niên và Thi Duyệt Vi sắp tổ chức lễ cưới.

 

Liền muốn tôi đi gặp ba mẹ của ấy.

 

[Anh không cần lo lắng, ba mẹ em đã nghe về , đặc biệt rất thích .]

 

[Chúng ta mau chóng tổ chức hôn lễ cùng một ngày với bọn họ, cho hôn lễ của bọn họ không có người khách nào!]

 

Với sự sắp xếp của ấy, tôi chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt.

 

Chúng tôi đến khách sạn từ sớm.

 

Tô Miên xuống đón ba mẹ, tôi lo lắng đi tới đi lui một chỗ.

 

lại gặp Thi Duyệt Vi cùng mẹ ta.

 

Tính của mẹ ta rất khó khăn, Thi Duyệt Vi thì lại rất nghe lời.

 

Bà ta không ưa tôi, cảm thấy tôi không xứng với con của bà ta.

 

Tôi và Thi Duyệt Vi chần chừ không kết hôn một phần cũng do bà ta cản trở.

 

Bà ta vừa thấy tôi liền hừ một tiếng:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...