Mười Năm Của Chúng [...] – Chương 5

“Lần này sẽ không quay lại, ta không đáng.”

 

Sau khi nhận sự đảm bảo của tôi, mặt ấy liền lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, đồng ý cho tôi xuống xe:

 

Về đến nhà tôi móc chìa khóa ra mở cửa.

 

Sau khi mở cửa liền thấy Thi Duyệt Vi đang ngồi trên sofa.

 

“Sao lại ở đây?”

 

Tôi tức giận mà .

 

Cô ta đứng lên:

 

“Trần Đông Trạch, lần này là do sai, suýt chút nữa đã mất đi khách hàng lớn của Vương Việt.”

 

“Ngày mai đi xin lỗi Vương Việt, em sẽ với cậu ấy không đuổi việc nữa!”

 

Tôi ném chìa khóa lên tủ giày.

 

“Không cần, tôi sẽ không ở công ty đó nữa!”

 

“Còn , chúng ta đã chia tay, xin hãy ra khỏi đây!”

 

Thi Duyệt Vi nhún nhún vai, không quan tâm lắm mà lại gần tôi:

 

“Lần nào chia tay cũng .”

 

“Cuối cùng chẳng phải đều năn nỉ em quay lại sao?”

 

Cô ta không biết liêm sỉ mà phạm tôi lần nữa:

 

“Có phải trong mắt tôi giống như một con chó gọi là đến đuổi là đi đúng không?”

 

“Chó cũng có lòng tự trọng của chó, tôi với đã kết thúc rồi, đi tìm Giang Ngạn Niên của đi!”

 

Thi Duyệt Vi hiểu ra gì đó mà mỉm :

 

“Anh rất khó chịu khi nhắc đến Giang Ngạn Niên.”

 

“Yên tâm, tốt xấu gì cũng đã ở bên em 10 năm, so với Giang Ngạn Niên vẫn quan trọng hơn một chút.”

 

“Em chỉ trêu chọc cậu ấy một chút.”

 

“Vì lúc trước cậu ấy dám từ chối em.”

 

Vẻ mặt tự mãn của ta khiến tôi cảm thấy thật xa lạ.

 

Tại sao trước giờ tôi không phát hiện ra ta là loại người này.

 

Quá ghê tởm, tôi thật sự quá ghê tởm.

 

Tôi mở cửa ra là cầu ta mau ra khỏi nhà của tôi.

 

Xém chút nữa đụng vào Tô Miên đang định gõ cửa.

 

Thi Duyệt Vi cũng thấy ấy:

 

“Tô tổng? sao lại ở đây?”

 

Tô Miên cũng không thèm ta, giơ chiếc bánh kem trong tay về phía tôi mà trả lời:

 

“Nghe Trần đã thoát khỏi bể khổ, tôi đến đây để ăn mừng.”

 

“Tôi đặt một chiếc bánh kem để chúc mừng Trần mau tìm vợ mới.”

 

“Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ cãi nhau, tôi vẫn còn đứng đây.”

 

Tô Miên lúc này mới ta một cái:

 

“Chính tai tôi nghe rằng đã bị mù suốt 10 năm qua, còn nắm tay nắm chân với người đàn ông khác.”

 

“Hơn nữa, có một người phụ nữ độc thân xinh đẹp như tôi theo đuổi, Trần Đông Trạch bị điên mới quay lại với một người phụ nữ ngoại như .”

 

Tô Miên một hơi xong, Thi Duyệt Vi bị chửi đến á khẩu hơn nửa ngày mới thốt ra một câu:

 

“Chúng ta đã ở bên nhau 10 năm, ấy không thể nào chia tay là chia tay.”

 

Tô Miên lạnh một tiếng:

 

“Cô cũng biết rõ hai người đã ở bên nhau 10 năm, là do không biết trân trọng không thể trách người khác.”

 

“Nếu đổi lại là tôi, sớm đã về chung một nhà, sống với nhau hạnh phúc, tôi sẽ khoe với tất cả mọi người ấy là chồng của tôi, chứ tôi không có cặp kè với những người đàn ông khác rồi quay lại khi dễ ấy.”

 

Thi Duyệt Vi tái mặt khi có người thẳng như :

 

“Thì sao, người ở bên ấy 10 năm chính là tôi, ngay tới cửa cũng chưa bước vào.”

 

“Cho nên hôm nay tôi mới đến xếp hàng nè.”

 

Tô Miên lại qua tôi, đôi mắt đen lay láy nghiêm túc mà tôi:

 

“Anh Trần Đông Trạch, em có một cơ thể khỏe mạnh, ba mẹ thương, dung mạo tốt, điều kiện cũng tốt, có nhà có xe ở thành phố, em không cần 88 vạn tiền cưới, ngược lại em có thể tặng 88 vạn. Em có nhân phẩm tốt chắc chắn sẽ không ra chuyện ngoại đáng xấu hổ. Chỉ cần em có chút ý nghĩ xấu xa nào thì sẽ bị sét đánh chet, sau khi em chet tất cả tài sản của em đều sẽ thuộc về

 

“Cho nên, có thể cho em cơ hội để theo đuổi không?”

 

Tôi bị những lời Tô Miên cho choáng váng, nhất thời không biết phải sao.

 

Cô ấy lại về phía Thi Duyệt Vi, bĩu môi khinh thường:

 

"Còn thì sao? Điều kiện của là gì? Nói cho tôi nghe thử xem!"

 

“Cô có nhà có xe không? Có 88 vạn tiền cưới không? Có dám thề nếu như ngoại sẽ bị sét đánh chet không?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...