9
Tôi không thể ngờ rằng, hóa ra Hứa Minh Viễn chính là cánh tay đắc lực trong kế hoạch của Tiêu Cảnh Văn.
Nực sao!
Tôi còn tin vào những lời giả dối của ta, cứ ngỡ ta thực sự xem tôi là .
Nhìn tôi ngu ngốc, dễ bị lừa như .
Chắc chắn ta cũng đang thầm nhạo tôi!
Móng tay tôi bấu chặt vào da thịt.
Từ xa, dường như Tiêu Cảnh Văn đang về phía này.
Tôi vội vàng quay người, bước nhanh rời đi.
Tôi sợ nếu còn đứng đó thêm một giây nào nữa, nước mắt sẽ không kìm mà rơi xuống.
Tôi không muốn khóc trước mặt bọn họ.
Những ký ức cứ liên tục hiện lên trong đầu tôi.
Thì ra tất cả những cảm sâu đậm mà tôi từng tự hào, đều là một trò lừa gạt!
Tôi lao ra khỏi tòa nhà, chạy điên cuồng.
Chạy đến khi mồ hôi đầm đìa, cứ như thể có thể ngăn nước mắt.
Tôi chạy về căn nhà từng là của tôi và Tiêu Cảnh Văn.
Nhìn những thứ quen thuộc trước mắt, tim tôi như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào.
Tấm huy chương hoạt hình kia, là do Tiêu Cảnh Văn cố gắng chạy thi trên ứng dụng thể thao để giành cho tôi.
Chiếc cốc đôi trên bàn, là món quà đổi từ 99 cốc trà sữa chỉ vì tôi không thể mua món đồ lưu niệm từ bộ anime thích.
Bộ đồ ngủ đôi của chúng tôi vẫn treo trên ban công, trên đầu giường vẫn còn lọ tinh dầu quýt dành cho giấc ngủ của tôi.
Trên bàn trà, vẫn còn bó hoa tôi thích nhất…
Mọi ngóc ngách trong căn nhà này đều như đang với tôi rằng, Tiêu Cảnh Văn tôi.
Nhưng tất cả chỉ là giả dối!
Tôi giơ bình hoa lên, đập mạnh xuống đất, vỡ thành trăm mảnh.
Giống như mà tôi đã gìn giữ suốt mười năm qua—vô dụng, mong manh, chỉ cần chạm nhẹ là tan nát!
Tôi phát điên đập mọi thứ trong căn nhà.
Nhìn không gian từng chút biến thành đống đổ nát, tôi mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Ngẩng đầu, qua tấm kính phản chiếu bóng mình, tôi khẽ .
Lau khô nước mắt trên mặt.
Giọng khẽ run rẩy:
“Không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”
10
Lúc tôi bước xuống lầu, điện thoại vừa nhận tin nhắn từ Hứa Minh Viễn.
[Xin lỗi nhé, Lư Hân, hôm nay tôi có chút việc, có lẽ không thể đưa đi tham quan công ty .]
[Mai cứ đến thẳng công ty, tôi đợi dưới tòa nhà.]
Tôi chằm chằm vào màn hình một lúc, bình thản gõ vài chữ.
[Được, mai gặp.]
11
Sáng hôm sau, đúng hẹn, tôi đến công ty.
Giả vờ như chẳng biết gì cả, thuận lợi vào việc tại công ty của Hứa Minh Viễn.
Tôi lắng nghe cẩn thận những gì ấy hướng dẫn, ghi nhớ từng quy tắc và cầu trong công việc.
Làm việc nghiêm túc, hoàn thành từng nhiệm vụ một cách trọn vẹn.
Bởi tôi đã rời xa môi trường công sở quá lâu, mà xã hội thì lại phát triển quá nhanh.
Có rất nhiều thứ tôi chưa từng tiếp qua.
Việc người khác xong trong một tiếng, tôi phải mất ba tiếng mới hoàn thành.
Vì , tôi thường xuyên phải ở lại công ty thêm giờ.
Nhưng may mắn là tôi thích nghi khá nhanh, chỉ mất khoảng một tháng đã có thể theo kịp công việc.
Lúc mới vào , Hứa Minh Viễn từng với tôi, nếu có gì cần giúp đỡ cứ tìm ấy.
Tôi cũng không khách sáo, trong một tháng này đã phiền ấy không ít lần.
Hôm nay, tôi lại tăng ca quá bữa tối.
Tắt máy tính, chuẩn bị đi ăn thì vừa hay gặp Hứa Minh Viễn cũng vừa kết thúc công việc.
“Đi cùng không?” Anh ấy dừng lại trước mặt tôi.
Tôi gật đầu, không từ chối.
Nếu tôi biết trước sẽ gặp Tiêu Cảnh Văn trước cửa nhà hàng, thì có thế nào tôi cũng sẽ không đến.
Trong suốt một tháng qua chúng tôi chưa từng hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Chính xác hơn mà , là do Tiêu Cảnh Văn đơn phương quấy rầy tôi.
Sau khi tôi xóa WeChat của ta, ta bắt đầu nhắn tin.
Sau khi tôi chặn số điện thoại của ta, ta lại dùng hàng loạt số lạ để nhắn tin mỗi ngày.
Nội dung tin nhắn chẳng có gì mới mẻ.
Vẫn giống như suốt mười năm qua liên tục báo cáo hành trình, kèm theo những câu tứ như một cặp đôi bình thường.
Lúc này, khi gặp lại tôi, ta tỏ ra vô cùng tự nhiên, bước đến bên cạnh tôi.
Đặt tay lên eo tôi:
“Hân Hân hôm nay không ngoan rồi, sao giờ này còn chưa ăn? Nhưng cũng đúng lúc, cũng chưa ăn, đi cùng em nhé.”
“Xin lỗi, Tiêu tổng, tôi với không quen!” Tôi mạnh tay gạt tay ta ra.
Nhưng rất nhanh, ta lại càng ôm tôi chặt hơn.
“Thôi nào, biết hôm nay quên mua bánh dứa cho em là lỗi của , chưa? Đừng giận nữa.”
Tôi sững sờ ta, không hiểu ta lại đang giở trò gì.
Là ta lừa dối tôi, là ta ngoại , là ta ép tôi chia tay.
Bây giờ lại bày ra bộ dạng đáng ghê tởm này để cho ai xem đây?
“Đủ rồi!”
Tôi dồn hết sức đẩy ta ra, trong mắt không hề che giấu sự căm ghét.
Tôi quay người rời đi, Tiêu Cảnh Văn vội vàng đuổi theo.
“Lư Hân! Anh đã nhún nhường cả tháng rồi, em còn giận đến bao giờ nữa?!”
“Nhà có bao nhiêu chai rượu đắt tiền, em muốn đập là đập, có trách em câu nào không?!”
“Anh đã nhắn tin cho em rồi, bây giờ đồng ý cưới em rồi, em còn muốn thế nào nữa?!”
Nói đến đây, có vẻ ta đã thực sự bực bội, ánh mắt tôi đầy sự kiên nhẫn gượng ép.
Cứ như thể tôi mới là người quá mọi chuyện.
Tôi bật lạnh lẽo—thì ra đây mới là bộ mặt thật của ta.
Giống như lúc ta giả vờ dịu dàng trước đây, đều khiến người ta thấy ghê tởm.
Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian với hạng người này nữa, quay người bỏ đi.
Nhưng lại bị ta kéo lại mạnh mẽ.
“Lư Hân! Em định loạn đến khi nào?! Em không còn nhỏ nữa, em nghĩ ngoài ra còn ai có thể bao dung em như thế này sao?!”
Tôi nhạt vì tức giận:
“Không cần bận tâm, tôi đã có cuộc sống mới rồi. Làm ơn đừng phiền tôi nữa.”
“Cuộc sống mới?” Anh ta chỉ tay về phía Hứa Minh Viễn, đứng cách đó không xa.
“Ý em là hắn ta sao?”
Tiêu Cảnh Văn tôi với ánh mắt như một kẻ ngốc:
“Hắn chỉ là cánh tay đắc lực của thôi, em không thực sự nghĩ rằng hắn tốt với em vì thích em đấy chứ?”
“Đừng có ngây thơ nữa!”
Tôi không phản bác.
Vì những gì ta là sự thật.
Mọi điều Hứa Minh Viễn , đều bắt nguồn từ Tiêu Cảnh Văn.
Vậy nên tôi không vạch trần mối quan hệ giữa họ, mà chỉ lặng lẽ lợi dụng Hứa Minh Viễn để nhanh chóng tiếp cận với ngành nghề đã thay đổi suốt những năm qua.
Chỉ tiếc rằng, bây giờ Tiêu Cảnh Văn đã vạch trần tất cả.
Có lẽ tôi cũng không thể tiếp tục lợi dụng chiếc “bàn đạp” này nữa.
Tôi thở dài, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hứa Minh Viễn lập tức chạy đến, đứng chắn giữa tôi và Tiêu Cảnh Văn.
“Cảnh Văn! Cậu đối xử với Lư Hân như có phải quá đáng rồi không?!”
Nói xong, mặc kệ ánh mắt sững sờ của Tiêu Cảnh Văn, ấy kéo tay tôi rời đi.
12
“Xin lỗi, tôi không biết Tiêu Cảnh Văn sẽ đến đây. Không phải tôi gọi ta đến!”
Tôi ngây người trong chốc lát, không ngờ Hứa Minh Viễn lại chủ giải thích với tôi.
Càng không ngờ, ấy lại thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng, tôi thừa nhận! Trước đây, Tiêu Cảnh Văn từng tìm tôi, nhờ tôi giả vờ theo đuổi để ta có cớ chia tay.”
“Nhưng, đừng là lúc đó tôi chưa từng đồng ý. Về sau, khi tôi thấy dành tất cả cảm chân thành cho ta, tôi càng không thể chuyện đó nữa.”
“Nên đúng là ban đầu, tôi cố tiếp cận .”
“Nhưng tôi muốn theo đuổi … cũng là thật.”
Hứa Minh Viễn ngừng lại một chút, ánh mắt không tự nhiên mà tôi.
“Có lẽ sẽ nghĩ tôi là một kẻ tồi tệ. Dù biết rõ là của Cảnh Văn, tôi vẫn không thể kiểm soát cảm của mình.”
Giọng ấy càng lúc càng nhỏ dần.
Tôi ấy: “Vậy hôm đó ở khu nghỉ ngơi của công ty, là cố dẫn tôi đến đó sao?”
Không biết vì sao, khi nghe Hứa Minh Viễn thẳng thắn thừa nhận, lòng tôi dường như bớt oán trách ấy hơn.
Có lẽ là vì tôi đã quá chán ghét sự giấu giếm và thờ ơ của Tiêu Cảnh Văn.
Tôi chợt nhận ra, hóa ra điều tôi cần chỉ là một lời xin lỗi.
Hứa Minh Viễn không thể chịu nổi cách Tiêu Cảnh Văn đối xử với tôi, nên hôm đó cố ý dẫn tôi đến công ty.
Chỉ để tôi tận tai nghe thấy bộ mặt thật của Tiêu Cảnh Văn.
“Xin lỗi…”
Câu “Không sao đâu” mắc nghẹn trong cổ họng, dù thế nào cũng không thể thốt ra .
Một lúc lâu sau.
Tôi lên tiếng:
“Xin lỗi, hôm nay tôi không có khẩu vị, không đi ăn với .”
Ánh mắt Hứa Minh Viễn tối lại.
“Ngày mai gặp ở công ty nhé!”
Anh ấy đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ảm đạm phút chốc lại sáng lên.
Tôi thấy ấy gật đầu mạnh.
“Được, mai gặp!”
13
Khi tôi về đến nhà, trời đã hơn mười giờ tối.
Tôi ăn tạm một ít bánh mì, rồi lại ngồi vào bàn việc.
Sau khi liên lạc lại với giáo sư, gần như mỗi ngày ông đều giám sát tiến độ học tập của tôi.
Hôm qua ông nhắn tin với tôi.
Công ty công nghệ kia đang tuyển nhân sự cho chi nhánh nước ngoài.
Nói cách khác, sau này tôi sẽ phải ra nước ngoài việc.
Tiếng Anh của tôi không quá tệ, các thuật ngữ chuyên ngành đều có thể đọc hiểu, giao tiếp vẫn còn hạn chế.
Vậy nên ngoài việc ôn thi cao học, tôi còn phải rèn luyện kỹ năng .
Tôi học đến quên cả thời gian, mãi đến ba giờ sáng mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chuông cửa đột ngột reo lên.
Vốn đã có chút khó chịu khi vừa thức dậy, cộng thêm việc ngủ không đủ giấc tối qua tôi càng bực bội hơn.
“Ai đấy?!”
Tôi tức giận mở cửa, và thấy Tiêu Cảnh Văn.
Anh ta cầm trong tay một túi bánh dứa, logo trên túi thuộc về tiệm bánh tôi từng thích nhất.
“Hân Hân, xem mang gì ngon cho em nè~”
Anh ta giơ túi bánh lên, lắc lư trước mặt tôi.
Mùi hương ngọt ngào bay vào mũi khiến tôi nhíu mày.
Thứ tôi từng thích ăn, bây giờ lại tôi cảm thấy buồn nôn.
“Tiêu Cảnh Văn, bị điên à? Hay là không hiểu tiếng người?”
“Tôi đã rất rõ rồi, chúng ta đã chia tay! Nếu còn tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nói xong, tôi mạnh tay đóng sầm cửa lại.
Tiêu Cảnh Văn không kịp phản ứng, cánh cửa cứng rắn đập thẳng vào mặt ta.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng chửi rủa.
“Lư Hân, mẹ kiếp, nghĩ mình là ai chứ?! Tôi đã nhiều lần nhường nhịn , lại không biết điều hả?”
“Cô thực sự nghĩ mình có khí phách lắm sao? Đừng quên, là nằng nặc muốn cưới tôi, chứ không phải tôi muốn lấy !”
“Nếu còn cứng đầu như , sau này đừng có khóc lóc quay lại cầu xin tôi…”
Tôi đột ngột mở cửa.
Tiếng của ta lập tức ngưng bặt.
“Haha, tôi biết ngay mà, căn bản là không thể rời xa tôi! Giờ thì biết sai rồi đúng không?”
Tôi mặc kệ ta, chỉ thò đầu ra ngoài cửa.
“Anh shipper ơi, phòng 1602 ở đây!”
Sắc mặt Tiêu Cảnh Văn lập tức sa sầm, ta giật phăng túi đồ từ tay shipper.
“Hứa Minh Viễn?”
Anh ta như thể vừa thấy chuyện trời, trợn to mắt.
“Cô và Hứa Minh Viễn đang sống chung sao?!”
“Đù, Hứa Minh Viễn, mày cút ra đây ngay! Mày dám vào đàn bà của tao à?!”
Nói rồi, ta hùng hổ muốn lao vào trong nhà.
Tôi lập tức mở nắp ly sữa đậu nành nóng hổi, hắt thẳng vào người ta.
Lợi dụng lúc ta lùi lại né tránh, tôi nhanh chóng đóng sập cửa.
Mặc kệ tiếng chửi rủa của ta bên ngoài, tôi vui vẻ thưởng thức bữa sáng của mình.
Hồi trước, khi nhà, vì vấn đề an toàn, hợp đồng nhà là do Hứa Minh Viễn đứng tên giúp tôi.
Ngoài ra, ấy còn thay đổi tất cả địa chỉ nhận hàng và giao đồ ăn của tôi thành tên của ấy.
Tiêu Cảnh Văn gào thét một lúc ngoài cửa, thấy vô dụng, cuối cùng cũng rời đi.
Tôi cầm điện thoại lên, nhắn tin ngay.
[Hứa Minh Viễn, nếu còn để lộ thông tin của tôi cho Tiêu Cảnh Văn, tôi sẽ cho biết tay!]
Bạn thấy sao?