Vệ Cư An trầm mặc một lát, sau đó lạnh: “Ngươi đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi? Ngươi hận ta người khác, hận ta đời trước giet chết ngươi, cho nên ngươi oán hận ta cùng Giang Uyển, cố ý đuổi Giang Uyển đi, nàng không có danh có phận mà đi theo ta. Còn vu oan ta dưỡng nam nhân ngoại thất, hủy đi thanh danh ta, Giang Chỉ ngươi thật tàn nhẫn!”
Buồn , khi ta Giang Uyển lựa chọn, hắn chỉ đứng bên cạnh mà .
Là vì hắn vô dụng, không chịu cưới Giang Uyển chính thê, hiện giờ lại trách ta.
“Vệ Cư An! ngươi đừng tự mình đa , Giang Chỉ ta đời trước hay đời này cũng chưa từng ngươi, nếu không phải do mẫu thân ngươi hãm ta, bằng thân phận của ngươi, sẽ kh6ong bao giờ cưới ta.”
“Không thể nào!”
Ánh mắt Vệ Cư An tàn nhẫn, thanh chủy thủ nhấn vào da ta càng mạnh: “Ngươi cùng ta thành hôn nhiều năm, ân ái vô cùng, sao ngươi lại không có cảm với ta? Nếu không tại sao ngươi lại hận Giang Uyển, nàng không thể Tam tiểu thư của phủ Tề Quốc công?”
“Bởi vì, ta sẽ không để Vệ gia các ngươi có bất kỳ quan hệ nào đến phủ Tề Quốc công nữa. Không để cho phũ thân và Đai ca ta nâng đỡ ngươi thăng quan tiến chức trong triều, càng không để ngươi có cơ hội hãm Giang gia của ta.”
Hắn cho rằng nắm Giang Uyển trong tay, là có thể ràng buộc phủ Tề Quốc công, muốn phủ Tề Quốc công chúng ta thỏa hiệp, đúng là nằm mơ.
“Ngươi luôn miệng Giang Uyển, thậm chí vì nàng mà không tiếc mấy trăm mạng người trên dưới Giang gia, ta vẫn tưởng ngươi là thật lòng vì ái. Đời này ngươi cùng Giang Uyển ở bên nhau, ngươi cùng mẫu thân ngươi lại khinh bạc nàng ta là con của di nương, hứa cho nàng chính thê lại thất hứa. Phủ Ninh Viễn hầu đi đến kết cục ngày hôm nay là do ngươi ngại xuất thân của nàng, lại trách nàng không thể cho ngươi công danh lợi lộc như kiếp trước, lại cùng mẫu thân ngươi lập mưu khiến ta phải gả qua Vệ gia.”
“Vệ Cư An ngươi bạc bạc nghĩa, không biết xấu hổ, việc của ngươi thiên lý bất dung.”
“Thiên lý bất dung? Thiên lý là cái gì? Ta là bất thế kỳ tài, biết trước tiền sinh hậu sự, ta vốn định sẵn bay cao bay xa, là ngươi hủy hoại ta!”
Vệ Cư An nghe ta xong, thần thái điên cuồng, năng lộn xộn.
“Nếu khi đó ngươi không đuổi Giang Uyển ra khỏi nhà, nếu phụ mẫu ngươi chịu nâng đỡ ta vài lần, giúp ta bình bộ thanh vân. Làm sao Giang Uyển lại lo buồn vì không đương gia chủ mẫu phủ Ninh Viễn hầu. Là do ngươi tâm địa rắn rết, ghen ghét thành tánh, Giang Uyển, cũng ta!”
“Hiện giờ ngươi còn muốn gả cho người khác chính thê? Đúng là si tâm vọng tưởng? Ta lẻn vào Khuê phòng của ngươi, ngươi nếu người đón dâu đến, thấy ta ngủ cùng ngươi, thì bọn họ có muốn lấy ngươi nữa không?”
“Đến lúc đó nếu ngươi không muốn chết, chỉ có thể ở bên ta. Ngươi phụ thân ngươi cho ta một thân phận mới, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, phu thê với nhau, chờ khi ta Thống lĩnh Ngự Lâm quân, ta cho ngươi Thống lĩnh phu nhân.”
Hắn chìm trong mơ tưởng, cứ như sắp thành sự thật rồi .
Ta cúi đầu chủy thủ của hắn, hơi mỉm , trở tay lấy thanh đao từ trong tay áo ra, đâm thẳng vào tim hắn.
Vệ Cư An rên lên một tiếng, chủy thủ trên tay rơi xuống đất.
Hắn ta, không tin là ta lại dám ra tay giet hắn.
Ta rút khăn tay ra lau lau: “Vệ Cư an, ngươi cho rằng không có sự cho phép của ta, ngươi có thể vào Khuê phòng ta sao? Đời trước khi ngươi giet ta chưa từng nương tay, gậy ông đập lưng ông, đời này ta giet ngươi, ân oán của chúng ta đã giải quyết xong.”
“Ngươi…… Ngươi……”
Vệ Cư An còn muốn gì đó, đáng tiếc một đao này ta tập luyện đã lâu, nhắm thẳng một nhát vào tim hắn.
Hắn chết không nhắm mắt, Ám vệ lại thật sự lo lắng thay ta: “Tiểu thư, giá y có bị dơ?”
Ta lắc đầu, đỏ tươi như màu máu, dù có bị dơ cũng không ra.
“Huynh thu dọn đi, đã đến giờ ta xuất giá!”
Bạn thấy sao?