Ta đem lời đồn tiểu thư Giang gia ngoại thất của Vệ gia kể cho Giang Uyển nghe. Giang Uyển sắc mặt trắng bệch: “Tỷ tỷ … ta không phải! Vệ lang có qua, sau khi chàng thi đậu công danh, có quan chức, sẽ cưới ta về chính thê, ta không phải ngoại thất!”
“Người hắn muốn cưới chính thê không phải muội!”
Ta thở dài, lựa lời mà cho Giang Uyển biết hình dạo gần đây của Vệ gia: “Vệ Cư An vẫn luôn lừa muội, nếu thật sự hắn muốn tốt cho muội, thì ngay lúc muội muốn tuyệt giao cùng phủ Tề Quốc công, đã khuyên muội nên trở về nhà, rồi về với mẫu thân hắn qua cưới muội, hắn không có . Vì sao hắn không , vì hắn vẫn cố kỵ muội là con của di nương, hay đúng hơn mẫu thân hắn vẫn muốn có một tức phụ (con dâu) xuất thân là đích nữ hào môn thế gia. Nếu như thế, khi muội còn là thứ nữ phủ Tề Quốc công bọn họ còn không muốn cho muội vào cửa, thì hiện giờ muội hai bàn tay trắng, sao bọn họ nguyện ý cho muộn chính thê?”
Giang Uyển sắc mặt trắng bệch, nàng ta phủ Tề Quốc công bao bọc nuôi lớn, sao hiểu thế gian hiểm ác, sóng gió triền miên?
“Không, Vệ lang sẽ không đối xử với ta như ……. chàng từng qua muốn cùng ta một đời một kiếp một đôi, chàng khác với nhân nam nhân tầm thường kia.”
Vệ Cư An đúng là không phải nam nhân bình thường, bởi vì hắn chính là một tên nam nhân tàn nhẫn, tuyệt .
“Ta đã hết lời, muội tự ngẫm nghĩ mà tính cho mình một con đường lui, chút ngân lượng này cũng đu cho muội chi tiêu một tháng.”
“Tiết kiệm thì tiết kiệm, cũng phải sống cho đàng hoàng, ăn món mình thích, mặc vài bộ y phục cho một chút.”
Ta để bạc lại, cũng không để ý xem Giang Uyển thế nào, liền quay người rời đi.
Từ đó về sau, cứ cách vài bữa nửa tháng, nhân lúc Vệ Cư An không có mặt, ta nhân lúc chạng vạng ghé thăm Giang Uyển, xem nàng ta sống như thế nào rồi tiện bề an ủi, khuyên nàng hồi tâm chuyển ý.
Dưới sự thuyết phục của ta, Giang Uyển ngày càng buông xuôi, thậm ch1i còn muốn cùng ta tỷ muội.
Ta mắc , một người đã chết sao có thể tỷ muội với ta?
Hôm nay là 15, tính từ lần trước gặp mặt đến nay cũng khoảng chừng nửa tháng, ta đem các đồ vật đã chuẩn bị, bỏ vào tay nải rồi ra khỏi cửa.
Đai ca thấy bọn ha nhân chuẩn bị xe ngựa, hỏi ta muốn đi đâu.
Ta cho huynh ấy biết một nơi: “Hiện giờ vừa vào hạ, vạn vật thanh nhã, huynh không có việc gì , sao không cùng các hữu ra ngoại thành dạo chơi?”
Đai ca vui vẻ hưởng ứng, chỉ là trước khi xuất phát, xe ngựa của ta lai bị trục trặc.
Sau khi sửa chữa xong, mặt trời đã ngả về Tây. Khi ta đến chỗ Giang Uyển, trời đã tối hẳn, hàng cây lặng gió, tiếng gõ cửa cũng kinh đám chim sẻ trước nhà.
“Muội muội.”
“Tỷ tỷ.”
Người trong nhà trả lời, mở cửa rất nhanh rồi mời ta vào nhà như thường lệ.
“Tiểu thư, chúng ta cứ như , người kia hắn…”
“Hắn sẽ không có việc gì.”
Ta mím môi: “Hắn là con hát mà ta đã tìm trong Kinh thành, giỏi nhất là việc bắt chước nữ nhân.”
Hướng Trúc ngậm miệng không , không bao lâu có một con ngựa phóng như bay mà đến.
Cá đã cắn câu!
“Đi, tìm người gọi Đai ca của ta đến đây, xe ngựa của ta lại hỏng rồi, mới đi nửa đường, huynh ấy quay lại đón ta!”
Gã sai vặt lĩnh mệnh, ta cùng Hướng Trúc lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, cành liễu rũ thỉnh thoảng cọ vào nóc xe.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu. (Cơn bão sắp ập đến và gió đang tràn vào tòa nhà.)
Từ xa lọc cọc tiếng vó ngựa, xe ngựa của phủ Ninh Viễn hầu dừng lại trước sân.
Vệ Tư Vi đỡ Ninh Viễn hầu phu nhân xuống ngựa, xa xa nghe tiếng nàng ta : “Mẫu thân, người ta đệ đệ nuôi dưỡng một ngoại thất trong viện này, người đâu còn không đá văng cánh cửa đó cho ta!”
Hạ nhân lập tức chạy đến cửa, Vệ Tư Vi cùng Ninh Viễn hầu phu nhân mang theo một đám người xông vào, Đai ca đang dạo chơi ở ngoại thành cũng đúng lúc chạy đến, thấy xe ngựa của ta liền chạy đến hỏi thăm: “Bên kia có gì mà ồn ào ?”
Bạn thấy sao?