Đáng tiếc là từ lúc tôi bị tai nạn đến giờ, ta hoặc là bận công việc, hoặc là bận hẹn hò với Hứa Nguyệt, lấy đâu ra thời gian quan tâm đến tôi?
“Chân tôi thế nào thì cũng chẳng liên quan đến .” – tôi lạnh nhạt đáp. “Đừng quên, chúng ta đang trong quá trình ly hôn.”
Nghe , sắc mặt Chu Tử Lăng đen lại trông thấy.
Lúc này, Hứa Nguyệt đột nhiên mở miệng khóc lóc kể lể, khiến tôi bỗng trở thành “tiểu tam” hung hăng đáng ghét.
Cô ta khóc đến hoa lê đẫm mưa, ngược lại càng khiến tôi trông giống kẻ cay nghiệt sự.
“Chị Tô Khuynh, em luôn muốn xin lỗi với chị. Em đã từng khuyên Tử Lăng phải trân trọng chị, phải đối xử tốt với chị.
Mọi chuyện thành ra thế này là lỗi của em, dù chị muốn mắng em, đánh em hay gì em, em đều chấp nhận.”
Đối mặt với màn kịch ăn năn giả tạo ấy, tôi thản nhiên đáp:
“Thứ nhất, tôi là con một. Thứ hai, đây không phải là phim truyền hình. Cô có diễn giỏi đến mấy thì cũng chỉ lừa một mình Chu Tử Lăng. Thứ ba, thật ra cũng chẳng diễn giỏi lắm đâu.”
Thấy tôi không phản ứng như trong tưởng tượng, không nổi điên lao vào ta như mong đợi, Hứa Nguyệt thoáng khựng lại, rồi lập tức ôm bụng, Chu Tử Lăng với vẻ mặt tội nghiệp cùng cực.
Ánh mắt Chu Tử Lăng lập tức tràn đầy xót xa. Anh ta nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, một bên lau nước mắt cho ta, một bên quay sang trách móc tôi:
“Tô Khuynh, còn 29 ngày nữa là kết thúc thời gian chờ ly hôn. Em biết tính rồi đấy.
Đừng có giở trò, nếu thật sự để mọi chuyện bung bét, người mất mặt cuối cùng chỉ có thể là em.”
Chu Tử Lăng kéo Hứa Nguyệt rời đi, bác sĩ Tiêu lúc này mới bước lại gần tôi và …
“Sơ Khuynh, em ổn chứ?”
Con người là thế đấy — khi phải một mình chống chọi với tất cả, sẽ không thấy đau.
Nhưng chỉ cần có ai đó quan tâm, nước mắt và tủi thân sẽ không cách nào kìm .
Tôi bác sĩ Tiêu, vẻ mặt đầy mệt mỏi: “Anh có thể giúp em một việc không?”
Còn chưa kịp đó là việc gì, bác sĩ Tiêu đã gật đầu đồng ý.
Dưới sự hỗ trợ của , trong ngày hôm đó, tôi đã thuận lợi hoàn thành ca phẫu thuật thai.
Khi đẩy ra khỏi phòng mổ, tôi dường như thoáng thấy một bóng người quen thuộc.
Nhưng vì quá kiệt sức, tôi không kịp nghĩ nhiều, cũng chẳng để tâm.
Sau ca phẫu thuật đó, Chu Tử Lăng không còn nhận bất kỳ tin tức gì từ tôi.
Dù là cuộc gọi hay tin nhắn WeChat.
Ngày trước tôi quấn lấy ta bao nhiêu, thì giờ đây tôi lại im lặng bấy nhiêu.
Một tuần sau, Chu Tử Lăng say khướt, đưa Hứa Nguyệt về ngôi nhà của “chúng tôi”.
Anh ta ôm ta từ cửa vào tận phòng ngủ, hôn tới tấp. Nào ngờ tôi đang ở trong phòng thay đồ, thay quần áo.
Thay xong, tôi bước ra đứng trước mặt hai người.
“Làm phiền tránh ra chút, tôi có việc phải ra ngoài.”
Cả không gian bỗng như ngưng đọng.
Chu Tử Lăng thấy tôi liền theo phản xạ buông tay Hứa Nguyệt ra, quay sang dịu dàng với ta: “Nguyệt Nguyệt, em ra ngoài trước đi.”
Hứa Nguyệt trừng mắt tôi một cái rồi ngoan ngoãn quay người bước ra ngoài.
Trang điểm đậm, sắc sảo, dáng vẻ quyến rũ, lúc tôi quay lưng chọn túi xách, Chu Tử Lăng bất ngờ tiến lại gần, áp sát sau lưng tôi.
Hai tay ta vòng tới trước, khóa chặt tôi giữa tủ đồ và cơ thể ta.
“Tô Khuynh, đêm hôm ăn mặc thế này, đừng là định đi gặp gã đàn ông nào khác đấy nhé? Không ngờ đôi giày cũ mà tôi vứt đi rồi vẫn còn có giá trị như .”
Thế này? Thế kia? Áo sơ mi với váy ngắn – kiểu ăn mặc phổ biến ngoài đường, sao vào miệng ta lại trở nên dơ bẩn đến thế?
Còn gọi tôi là “giày cũ”? Đúng là thứ đàn ông hèn hạ.
Từ bao giờ ta lại trở nên trơ trẽn như thế này? Sao trước đây tôi lại không nhận ra?
Tôi đẩy ta ra, không nhúc nhích.
Thôi , thì dùng tay .
Tôi tát thẳng một cái thật mạnh lên mặt ta.
“Thế này là thế nào? Giày cũ à? Đây là tư cách của đấy sao? Đừng quên, chúng ta vẫn còn trong thời gian chờ ly hôn. Tôi mà đổi ý, thì đừng trách tôi để bé ngoan của tiểu tam cả đời.”
Nhân lúc ta còn đang choáng váng vì cái tát, tôi mạnh tay đẩy ta ra, rảo bước rời khỏi phòng thay đồ.
Bạn thấy sao?