Chu Tử Lăng liếc tôi, thấy tôi vẫn bình thản như không, ta bật , với ta:
“Biết rồi, ngoan nào, bây giờ sẽ đi mua cháo hải sản và bánh bao nhân gạch cua cho em, chứ?”
Hai người họ ngọt ngào một lúc rồi mới cúp máy.
Tôi không đợi ta mở lời, đã chủ chỉ tay về phía trước: “Thả tôi xuống ngay ngã tư phía trước là rồi.”
Chiếc xe đen đỗ sát lề.
Tôi vừa bước xuống liền vội vã rời đi, bộ dạng như thể không thể chịu nổi thêm một giây nào nữa.
Chỉ đến khi xe đã khuất hẳn khỏi tầm mắt, tôi mới ôm bụng, mồ hôi lạnh túa ra, suýt chút nữa ngã gục xuống vỉa hè.
Hai tháng trước, Chu Tử Lăng gọi điện để quên một tài liệu quan trọng.
Tôi cầm theo tài liệu, lái xe đến công ty giao cho ta.
Trên đường đi, một chiếc xe tải vượt quá tốc độ đột ngột phanh gấp rồi lật nhào, đè về phía xe tôi.
May mắn tôi chưa tới số, chân trái vì va đập mạnh bị gãy nát.
Lúc ấy, tôi đau đến chết đi sống lại, vừa sợ vừa khóc, gọi cho Chu Tử Lăng không biết bao nhiêu cuộc.
Nhưng điện thoại của ta luôn trong trạng thái tắt máy.
Mãi về sau tôi mới biết, chỉ vì một câu của kia: “Em chưa từng thấy bồ câu Pháp”,
mà ta lập tức đặt vé máy bay sang Paris.
Cùng ta rong ruổi ở Paris suốt một tuần.
Vì sợ bố mẹ lo lắng, tôi không dám kể với họ. Cuối cùng chỉ có thân Lâm Liễu ở bên chăm sóc, đưa tôi đi phẫu thuật rồi phục hồi chức năng.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã quyết định: Người đàn ông vô dụng này, tôi không cần nữa.
Tôi trở về nhà một mình, tự nấu một bữa trưa đơn giản.
Vừa ăn xong đang định dọn dẹp, thì nhận tin nhắn từ Lâm Liễu.
“Khuynh Khuynh, em còn chưa chính thức ly hôn với Chu Tử Lăng, mà ta đã dám công khai dẫn bồ nhí đi ăn mừng rồi, ta còn biết xấu hổ là gì không?”
Tin nhắn còn đính kèm bức ảnh Chu Tử Lăng và kia dùng bữa ở nhà hàng nhân.
Chính là cái nhà hàng mà tôi từng nhắn tin bảo muốn đi ăn cùng ta, và bị từ chối với lý do ‘bận quá’.
Một cơn buồn nôn dữ dội trào lên cổ họng tôi.
Trong tích tắc, tôi như sực nhớ ra điều gì đó.
Hôm sau, tôi dậy thật sớm, đến thẳng bệnh viện.
Nhìn vào bảng kết quả xét nghiệm máu của tôi, bác sĩ …
“Chúc mừng , Tô. Theo kết quả kiểm tra, đã mang thai 13 tuần, tức là ba tháng rồi.”
Tôi im lặng trong chốc lát.
“Làm ơn giúp tôi đặt lịch phẫu thuật.”
Mấy năm đầu sau khi kết hôn, Chu Tử Lăng cứ như keo dính, ngày nào cũng quấn lấy tôi.
Chúng tôi đều rất mong có một đứa con.
Vậy mà bao nhiêu năm trôi qua rõ ràng sức khỏe cả hai đều không có vấn đề, cứ thế mãi chẳng có tin vui.
Giờ thì chúng tôi sắp ly hôn rồi, đứa bé lại đến.
Thôi thì, coi như đứa bé không may, chọn nhầm thời điểm mà đến với tôi.
Vừa bước ra khỏi phòng khám, tôi đã thấy Chu Tử Lăng và “ngoan ngoãn” Hứa Nguyệt đang đứng ở ngoài.
Tay tôi cầm túi bất giác siết chặt lại.
Ly hôn còn chưa xong, mà Hứa Nguyệt đã mang thai rồi sao?
Hứa Nguyệt vừa thấy tôi liền lập tức trốn ra sau lưng Chu Tử Lăng, cứ như chỉ cần chậm một giây, tôi sẽ lao tới lấy mạng ta .
Chu Tử Lăng thấy tôi, giữa lông mày lộ rõ sự khó chịu. Anh ta sẽ không nghĩ tôi bám theo hai người họ đến tận đây đấy chứ?
“Em đến đây gì?”
Chưa kịp để tôi trả lời, ta đã tiếp:
“Tô Khuynh, chúng ta nên chia tay trong hòa bình. Nguyệt Nguyệt sức khỏe không tốt, em theo dõi tôi thế này dễ khiến ấy sợ hãi.”
Chỉ nghe thôi, tôi đã biết mình đoán đúng.
“Anh cho kỹ đi, tôi đến trước. Với lại, đây là khoa sản – nhỏ của chẳng lẽ có bầu rồi? Chu Tử Lăng, đừng quên là chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu.”
Nói xong, tôi nhấc chân định rời đi, thì nghe có người gọi tên tôi từ phía sau.
Quay đầu lại, tôi thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang đi thẳng về phía mình.
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Chu Tử Lăng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
“Hắn là ai? Em quen hắn thế nào?”
Người đàn ông chẳng buồn để ý đến câu hỏi của Chu Tử Lăng, chỉ đi thẳng đến trước mặt tôi, ân cần hỏi thăm về chấn thương và hình phục hồi.
Tôi mỉm : “Nhờ có bác sĩ Tiêu, tôi gần như đã đi lại bình thường rồi.”
Chu Tử Lăng đột ngột bước tới, nắm lấy vai tôi:
“Phục hồi cái gì? Em chẳng phải chỉ bị trầy xước nhẹ sao? Sao lại cần phục hồi chức năng?”
Chu Tử Lăng chỉ nghe thư ký tôi bị thương, liền tự cho rằng chỉ là vết thương nhỏ, chưa từng nghĩ đến chuyện tôi bị nghiêm trọng đến thế.
Thực ra, chỉ cần ta quan tâm đến thời gian tôi nằm viện, hay để ý dáng đi khập khiễng của tôi sau đó, ta đã biết tôi tuyệt đối không phải bị “trầy xước nhẹ”.
Bạn thấy sao?