Bệnh viện.
Tôi Ngụy Kiều Sinh với khuôn mặt bầm tím, cạn lời.
“Già rồi sao còn thích đánh nhau thế hả?”
Ngụy Kiều Sinh nghe , lập tức quay đầu tôi: “Cô ai già?”
Tôi nhún vai: “Ai bó bột thì tôi người đó.”
Anh ta lườm tôi một cái, chẳng gì nữa.
Không khí dần trở nên kỳ lạ.
Một lúc sau, Ngụy Kiều Sinh lên tiếng:
“Anh đã hỏi Lâm Tinh vài điều về em.”
Tôi ngơ ngác, chưa kịp mở lời thì đã nghe tiếp tục :
“Cố Linh, không giống như gã khốn đó.
Trước đây không trả lời tin nhắn của em suốt một thời gian dài, không phải vì muốn lơ em.
Chỉ là nghĩ, cần một chút thời gian cho chính mình, cần phải chắc chắn rằng tôi đã sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ.”
Anh ngẩng đầu lên tôi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Anh lớn tuổi hơn em, em ở bên thì thiệt thòi cho em, nên cũng muốn em có thời gian suy nghĩ cho rõ.”
Nói xong, khổ một tiếng.
“Nhưng không ngờ em lại bỏ chạy mất.”
Tôi lặng người .
Những điều vừa , tôi chưa bao giờ biết.
Suy nghĩ kỹ lại, hình như tôi cũng chưa bao giờ hỏi ý .
Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng dưới ánh mắt chăm của , tôi khẽ thở dài.
“Vậy thì… để em suy nghĩ thêm?”
…
Lúc tôi đỡ Ngụy Kiều Sinh xuất viện, bác sĩ đi ngang còn dặn dò:
“Ba cứng cỏi lắm, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.”
Ngụy Kiều Sinh: “Hả?”
Tôi cúi xuống cái áo khoác hình hoạt hình tôi đang mặc, rồi Ngụy Kiều Sinh với bộ dạng tiều tụy vì nằm viện, chợt rơi vào suy tư.
Trước khi Ngụy Kiều Sinh nổi đóa lên bệnh viện, tôi vội vàng kéo đi.
…
Tôi ở lại Vân Nam một tuần, Ngụy Kiều Sinh cũng nán lại cả tuần.
Công ty có việc gấp gọi tôi về.
Suy nghĩ một chút, tôi quyết định gõ cửa phòng .
Khi mở cửa, tôi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Nhìn kỹ lại, râu ria đã cạo sạch sẽ, tóc cũng không biết từ lúc nào đã cắt tỉa gọn gàng.
Trông trẻ ra hẳn.
Tôi mỉm , đúng là “cây già nở hoa”.
Ngụy Kiều Sinh giả vờ bình thản ho khan một tiếng: “Có việc gì không?”
Tôi : “Ngày mai em về rồi.”
Ngụy Kiều Sinh ngớ người, vẻ thất vọng thoáng qua trên gương mặt.
“Biết rồi, …”
Tôi ngắt lời .
“Em đến để hỏi có muốn đi cùng em không?”
Ngụy Kiều Sinh: “Hả?”
Tôi : “Em nghĩ là, có lẽ hành trình của hai người sẽ thú vị hơn là đi một mình.”
“Ngụy Kiều Sinh, mình cùng đi nhé.”
Ngụy Kiều Sinh tôi chăm một lát, rồi cũng : “Được.”
…
Khi chúng tôi trở về, vừa đúng lúc đón năm mới.
Qua cửa sổ xe, bầu trời nở rộ những chùm pháo hoa rực rỡ.
Tôi nằm trên cửa xe ngắm , Ngụy Kiều Sinh siết nhẹ tay tôi.
“Về đến nơi, dẫn em đi bắn pháo hoa nhé.”
Tôi : “Được thôi.”
Đường phố chật kín người.
Tôi mắt tinh, chỉ cần liếc qua là đã thấy hai bóng dáng quen thuộc giữa dòng người.
“Em thấy Lâm Tinh và Tống Trầm rồi!”
Tôi mừng rỡ quay sang: “Mình cũng xuống dưới đi.”
Ngụy Kiều Sinh về phía đó rồi lắc đầu:
“Thôi, đừng phiền thế giới hai người của họ, với lại…
Anh cũng không muốn cùng Tống Trầm, cái tên ít đó, đón giao thừa.”
Nghe , tôi bỗng nhớ ra một chuyện.
Trên danh nghĩa, vẫn còn là cha nuôi của Tống Trầm…
Thế nghĩa là, giờ tôi đi với Ngụy Kiều Sinh, hóa ra lại là đi cùng bậc trưởng bối.
!!
Thật kỳ lạ quá đi mất.
Tôi cảm thán: “Lâm Tinh và Tống Trầm giữa biển người mà vẫn có thể gặp nhau, thật là duyên phận.”
Ngụy Kiều Sinh không nhịn :
“Duyên phận gì chứ?
Đó là tất yếu thôi.”
Tôi: “?”
Anh giải thích: “Ban đầu, quán bar Đào Yêu không có dự định mở ở đây, định chọn một địa điểm ở trung tâm thành phố bên cạnh.
Nhưng Tống Trầm cứ khăng khăng phải mở ở chỗ này, cậu ấy , cậu ấy muốn đến để thử vận may.”
Tôi ngạc nhiên: “Cậu ấy vận may, chẳng lẽ là Lâm Tinh?”
Ngụy Kiều Sinh gật đầu: “Có vẻ vận may của cậu ấy không tệ.”
Qua sự ngạc nhiên, tôi lại hỏi : “Vậy vận may của không tốt sao?”
“Tốt chứ.”
Ngụy Kiều Sinh nắm tay tôi: “Cả nửa đời vận may của đều dùng ở đây rồi.”
Lời vừa dứt, kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ.
Tiếng hò reo của mọi người tràn qua cửa sổ ùa vào xe.
“Chúc mừng năm mới!!”
Khởi đầu mới, mọi thứ đều thay đổi.
Tôi quay đầu lại: “Chúc mừng năm mới, Ngụy.”
“Chúc mừng năm mới, Cố của .”
Hết
Bạn thấy sao?