8
Chúng nó chắc chắn có vấn đề, kiểu gì cũng có điểm yếu!” – Tô Tình lo lắng qua điện thoại.
“Không kịp nữa rồi.”
Tôi thì thào.
Dù có tìm ra cũng chẳng giúp gì lúc này.
Nước xa không cứu lửa gần.
Chiều mai 5 giờ, nếu không có tiền, tôi không biết bọn họ sẽ gì bố mẹ tôi nữa.
Đột nhiên, tôi nhớ tới một thứ.
Cái khung ảnh tôi đã đập vỡ.
Tấm ảnh gia đình đó – mặt sau nó…
Tôi lập tức nổ máy, lao như bay về nhà.
Vừa vào đến phòng khách, tôi quỳ ngay xuống sàn, mặc kệ mảnh kính vỡ cắt rách tay chân, điên cuồng tìm kiếm tấm ảnh đó.
Tôi tìm rồi!
Tay run rẩy, tôi lật mặt sau tấm ảnh lên.
Phía sau, bằng nét chữ quen thuộc của Chu Hằng, là một dãy số.
Đó là số hiệu và mật mã của một két bảo mật trong ngân hàng.
Hồi mới cưới, ta từng rằng nếu một ngày nào đó nên sự nghiệp, sẽ cất hết “bí mật” vào đó.
Khi ấy tôi chỉ nghĩ đó là trò tứ… ai ngờ…
Chu Hằng, rốt cuộc còn giấu tôi điều gì?
Là cái bẫy cuối cùng?
Hay… là một tia hy vọng?
Tôi không có thời gian để do dự.
Tôi lập tức lái xe đến ngân hàng ghi trên tấm ảnh.
________________
Quản lý ngân hàng thấy tôi, sắc mặt có chút lạ.
Nhưng sau khi xác minh giấy tờ và thông tin két bảo mật, vẫn dẫn tôi vào khu vực an toàn.
Cánh cửa kim loại nặng nề từ từ mở ra trước mặt tôi.
Tôi hít sâu một hơi, nhập mật mã, kéo cánh cửa két bảo mật thuộc về Chu Hằng.
Bên trong…
Không có vàng, không có tiền mặt, cũng không có sổ đỏ.
Chỉ có một hộp nhung màu xanh đậm.
Tôi mở hộp ra.
Bên trong là một chiếc máy ghi âm và một thẻ nhớ nhỏ.
Tôi cầm máy ghi âm lên, ấn nút phát.
Giọng Chu Hằng vang lên, khàn đục và mang theo một loại cảm mệt mỏi đến kỳ lạ.
“Vãn Vãn, nếu em nghe đoạn ghi âm này, có lẽ đã không còn trên đời.
Xin lỗi.
Anh biết – dẫu có bao nhiêu lời xin lỗi, cũng không thể bù đắp tổn thương đã ra cho em.”
“Anh mắc bệnh tim di truyền – giống bố .
Bác sĩ không sống qua tuổi 40.
Anh không muốn em và Đồng Đồng phải tận mắt yếu đi từng ngày… nên chọn một con đường khác.”
“Chuyện của mẹ và Trương Mai, sai.
Quan niệm trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào máu – không sửa .
Anh bắt buộc phải để lại người thừa kế cho nhà họ Chu.
Tử Ấn là tai nạn – cũng là sự ích kỷ của .”
“Khoản nợ kia – là thật.
Nhưng… không để em trả.”
“Trong thẻ nhớ có đầy đủ bằng chứng phạm pháp của Long ca bên Tứ Hải Tài Chính.
Bao gồm cả cho vay nặng lãi, đòi nợ bạo lực… thậm chí là rửa tiền.”
“Anh cố vay tiền bọn họ, là để tiếp cận và lấy những thứ này.
Đây là lá chắn cuối cùng có thể để lại cho em và Đồng Đồng.
Hãy giao nó cho cảnh sát.
Không chỉ không cần trả nợ – em còn có thể nhận tiền thưởng tố giác.”
“Còn về di chúc – bị ép.
Mẹ dùng Tử Ấn để đe dọa .
Nhưng giá trị thật sự của – công ty ‘bóng’ kia – đã dùng hình thức ủy thác để để lại cho Đồng Đồng.
Khi mọi chuyện kết thúc, luật sư sẽ liên hệ với em.”
“Vãn Vãn…
Đừng hận .
Nếu có kiếp sau, hy vọng…
Mình có thể khỏe mạnh, chỉ chồng của em.”
—
Đoạn ghi âm kết thúc.
Tôi cầm chặt chiếc máy ghi âm lạnh lẽo, ngồi đờ ra tại chỗ.
Nước mắt rơi xuống không tiếng .
Hận ư?
Tôi hận chứ.
Tôi hận ta ích kỷ.
Hận ta lừa dối.
Hận ta đã kéo tôi xuống địa ngục.
Nhưng ngay giây phút này…
Trong tim tôi, lại dâng lên một thứ cảm khó gọi tên, mơ hồ, chua xót… và trĩu nặng đến nghẹn ngào.
Người đàn ông này, đến chết vẫn đang tính toán.
Anh ta tính Trương Mai, tính Vương Lan, tính cả Long – và tất nhiên, không quên tính cả tôi.
Anh ta đã tạo ra một ván cờ tưởng như độc ác, chỉ để bảo vệ những người mình muốn bảo vệ, và trừng những kẻ muốn trừng .
Chu Hằng là một tên khốn.
Nhưng đồng thời… cũng là một kẻ đáng thương.
Tôi lau khô nước mắt, cất lại máy ghi âm và thẻ nhớ.
Chu Hằng, ván cờ của đến đây là kết thúc.
Từ giờ, ván này sẽ do tôi chủ.
________________
Ra khỏi ngân hàng, việc đầu tiên tôi là gọi cho tên đầu trọc.
“Alo, tôi là Lâm Vãn.”
“Ồ, sao? Gom đủ tiền rồi à?” – giọng hắn đầy vẻ giễu cợt.
“Tiền thì chưa có.” – tôi ngừng lại một chút –
“Nhưng tôi có thứ còn đáng giá hơn cả tiền.”
“Tối mai, 3 giờ chiều, tầng 21 tòa A Kim Bích Hoa Phủ,
tôi sẽ đợi một mình.
Bảo Long mang toàn bộ giấy nợ của Chu Hằng đến.
Trễ một phút… hậu quả tự gánh.”
Không chờ hắn trả lời, tôi tắt máy.
Bạn thấy sao?