1
Chỗ ngồi trên sofa hơi chật.
Khi Kỷ Triệt ngồi xuống, đôi chân dài trong chiếc quần tây thẳng nếp vô áp sát vào chân tôi.
Tôi lặng lẽ dịch chân ra hai phân.
Thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh không nhận ra, vẫn đang mải trò chuyện với đám cũ.
Họp lớp lần này là do một người có việc nhờ đặc biệt tổ chức.
Anh là trung tâm của buổi tiệc, không ai phủ nhận điều đó.
Kỷ Triệt ung dung, điềm tĩnh, có chút xa cách.
Vẫn dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo như trước.
“Không ngờ cậu giấu tài ghê thật, vài năm ngắn ngủi đã thành nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh, tụi tôi chỉ biết ngước !”
“Chu Du Du, cậu số hưởng thật! Nhưng cũng phải cẩn thận đấy, Kỷ Triệt hồi đó nghèo rớt mồng tơi mà đã nhận cả chồng thư , giờ thành đạt thế này, bên ngoài chắc không biết bao nhiêu điên cuồng muốn lao vào!”
“Sợ gì chứ! Năm đó Chu Du Du theo đuổi Kỷ Triệt oanh oanh liệt liệt, bây giờ từ trẻ trung tràn đầy sức sống thành quý phu nhân xinh đẹp, mấy con ong con bướm bên ngoài cũng không có cửa đâu!”
Trong bầu không khí nịnh nọt rộn ràng, có một tiếng hừ khẽ vang lên từ góc phòng.
Câu lạc lõng mà sắc bén.
“Đúng là may mắn chẳng ai sánh bằng, năm đó tiểu thư nhà giàu chen ngang cướp người, giờ lại kể như một câu chuyện lãng mạn đẹp đẽ… Ha, quả nhiên chỉ có tiếng của người mới, chẳng ai quan tâm người cũ đã rơi bao nhiêu nước mắt.”
Bầu không khí lập tức trầm xuống.
Tôi sang người vừa —một trong số những từng viết thư cho Kỷ Triệt.
Mặt ta đỏ như tôm luộc, hiển nhiên là đã uống quá chén.
Kỷ Triệt không lên tiếng, chỉ nhấp một ngụm rượu chậm rãi.
Tôi hiểu ý .
Anh im lặng, muốn tôi cũng im lặng.
Trước đây, tôi luôn nghe lời.
Nhưng lần này, tôi không .
“Nghe cứ như thể và Kỷ Triệt từng là một đôi, còn tôi nhảy vào đám ấy nhỉ?”
Tôi nghiêng đầu, nhạt.
Cô ta sững lại, mặt đỏ gay, vội phản bác:
“Tôi không có ý đó! Cô đừng bóp méo lời tôi! Tôi là người khác! Cô dám không nhân cơ hội mà giành ấy từ tay người ta sao?”
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào tôi, vừa tò mò vừa hứng thú.
Câu của ta khó nghe thật, đã đến nước này, có những chuyện không thể không rõ.
Tôi thẳng vào ta.
“Xin lỗi nếu thất vọng, lúc tôi và Kỷ Triệt đến với nhau, ấy hoàn toàn độc thân. Còn người mà nhắc đến, nếu là—”
“Đủ rồi.”
Kỷ Triệt đột nhiên lên tiếng, giọng không mấy vui vẻ.
Ly rượu đặt xuống bàn, không nhẹ không nặng, chất lỏng màu đỏ bên trong chao đảo từng vòng.
“Du Du, chỉ là một trò giữa học, đừng quá, để người ta chê .”
Cô kia nghe , liếc tôi đầy đắc ý và mỉa mai.
Tôi mím môi, muốn hỏi xem tôi gì mà gọi là ‘ quá’.
Người ta khiêu khích tôi, tôi đáp trả, chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Nhưng tôi vừa hé môi, ngực bỗng trào lên một cảm giác quen thuộc.
Dạo này tôi luôn như .
Chỉ cần Kỷ Triệt một câu, một tác, thậm chí chỉ nghe thấy giọng , tôi cũng sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ.
Như miếng bánh ngọt đến miếng thứ bảy, như quả bóng xẹp hơi, như chén trà nguội đọng vị đắng nhiều hơn hương thơm.
Nhạt nhẽo. Mất hết hứng thú.
Tôi bỗng thấy chẳng còn gì đáng , bèn im lặng.
Buổi họp lớp kết thúc trong không khí náo nhiệt, mọi người lần lượt chào tạm biệt.
Khi xoay người rời đi, Kỷ Triệt đưa tay ôm eo tôi.
Tôi hơi nghiêng người, lặng lẽ tránh đi.
Anh mím môi, liếc tôi một cái.
2
Buổi tối trước khi ngủ.
Kỷ Triệt quấn khăn tắm, tóc còn ướt, bước ra từ phòng tắm.
Anh là kiểu người rất có kỷ luật.
Dù công việc mấy năm nay bận rộn, vẫn duy trì thói quen tập luyện, giữ dáng săn chắc, thân hình cao lớn, ngũ quan sắc nét, không thua kém bất kỳ minh tinh nào.
Đã có một thời gian, tôi từng bị vẻ ngoài ấy mê hoặc.
Nhưng lúc này, khi cửa phòng mở ra, tôi lặng lẽ tắt màn hình điện thoại, nhắm mắt lại.
Bên cạnh có tiếng , cơ thể ấm áp trượt vào chăn, hơi thở nóng bỏng phả bên tai.
“Du Du, ngủ rồi à…”
Giọng trầm thấp, vương chút ý tứ mập mờ.
Khi những ngón tay lướt qua tôi mở mắt, ngăn lại.
“Hôm nay em hơi mệt.”
Anh dừng lại một giây, giọng hơi bực bội.
“Sao ngày nào em cũng mệt ?”
“Ừm.” Tôi đẩy tay ra, kéo chăn lên, “Dạo này em dễ mệt, xin lỗi.”
Anh im lặng rất lâu, cũng không có tĩnh gì.
Tôi thở phào, nhắm mắt ngủ.
Nhưng giữa màn đêm tĩnh lặng, bất ngờ lên tiếng.
“Em không cần phải như thế này.”
Tôi ngái ngủ, lẩm bẩm, “Như thế nào?”
Anh bật , giọng lạnh nhạt.
“Dạo này em đối nội đối ngoại đều có thái độ này, chẳng phải vì Giản Tân Nhu sao?”
3
Tôi sững lại, nhất thời không hiểu vì sao nhắc đến Giản Tân Nhu.
Mãi một lúc sau mới nhận ra hàm ý trong lời của .
Giản Tân Nhu, mối đầu của Kỷ Triệt.
Cũng chính là ‘người khác’ mà học kia đã nhắc đến hôm nay.
Lần đầu tiên tôi gặp Kỷ Triệt, và Giản Tân Nhu đang ôm một đống sách, đứng bên lề con đường trong khuôn viên trường, tôi cãi nhau với một người đàn ông.
Lúc đó, chiếc xe mới của tôi vô va vào quầy hàng trái cây của một người bán rong.
Ông ta gào khóc bắt tôi bồi thường cả tiền hàng lẫn tiền thuốc men.
Đám đông xung quanh chẳng ai tin lời tôi rằng ông ấy cố lao vào xe, mà chỉ lên án tôi là kẻ giàu có ngang ngược, ỷ thế hiếp người.
Giữa lúc tôi chẳng thể cãi lại, có một giọng cất lên giữa đám đông.
“Từ khi nào mà xét xử tai nạn giao thông lại dựa vào chuyện ai giàu ai nghèo ?”
Tôi quay đầu lại, thấy ánh nắng xuyên qua tán cây, chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng của Kỷ Triệt.
Cao ráo. Gọn gàng. Sạch sẽ.
Một ánh chạm đến tận tim.
Trước khi quyết định theo đuổi Kỷ Triệt, tôi đã cố đi hỏi Giản Tân Nhu – nữ thần của khoa Xây dựng – xem quan hệ giữa hai người họ là gì.
Dù sao thì lúc ấy, họ luôn xuất hiện cùng nhau, thân thiết đến mức ai cũng mặc nhiên xem là một đôi.
Giản Tân Nhu vuốt mái tóc dài, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chỉ là học kiêm đồng hương thôi.”
Khi Kỷ Triệt biết câu trả lời này, im lặng vài giây, rồi thản nhiên : “Cô ấy thế nào thì là như .”
Tôi sinh ra trong gia đình giàu có, xinh đẹp, rực rỡ.
Bố mẹ dạy tôi phải dũng cảm theo đuổi .
Cuộc sống của tôi chưa từng xuất hiện kiểu người như Kỷ Triệt.
Vậy nên, khi có câu trả lời mong muốn, tôi bắt đầu một hành trình theo đuổi đầy rầm rộ.
Kỷ Triệt là đứa trẻ bước ra từ núi rừng, tính kiêu ngạo và kiên cường.
Anh từ chối tôi, rằng trong mười năm trả nợ vay sinh viên, sẽ không đương.
Nhưng khi đó, toàn bộ thế giới của tôi chỉ có .
Nụ bất chợt của , một lần hiếm hoi nhận lời đi ăn, một câu quan tâm thoáng qua cũng đủ khiến tôi vui mừng khôn xiết, càng cố gắng tiếp cận.
Tôi theo đuổi suốt hai năm.
Anh từ chối tôi suốt hai năm.
Mãi đến khi mẹ bất ngờ lâm bệnh nặng.
Cả gia đình bất lực trước khoản viện phí ba trăm ngàn.
Kỷ Triệt vì chạy vay không thành mà gầy rộc đi.
Lúc đó, tôi đã gom hết tiền tiết kiệm của mình, dè dặt đưa cho .
Hôm ấy, lần đầu tiên tôi thấy sự bất lực và yếu đuối trong mắt .
Ba tháng sau, xuất hiện trước ký túc xá của tôi với một bó hồng.
Tôi đỏ bừng mặt, lao vào vòng tay .
Hạnh phúc đến mức cả người run rẩy.
Còn , mắt cũng đỏ hoe.
“Du Du, sao em lại đến … Sao lại may mắn thế này…”
Hôm Giản Tân Nhu kết hôn, ấy thấy tôi và Kỷ Triệt tay trong tay, ánh mắt thoáng qua một tia ngẩn ngơ.
Tôi đi ra từ nhà vệ sinh, cờ bắt gặp hai người họ đứng bên lan can chuyện.
Cảnh tượng ấy, giống hệt lần đầu tiên tôi thấy họ.
Tiếng mơ hồ bị gió cuốn đi.
“Khi đó, tôi đã đợi lên tiếng…”
“Du Du là một tốt…”
“Hữu duyên vô phận…”
Lúc đó, tôi nghĩ, ai mà chẳng có một mối đầu khắc cốt ghi tâm.
Cô ấy đã có gia đình.
Kỷ Triệt cũng đối xử tốt với tôi.
Chúng tôi đều đang bước đi trên con đường của riêng mình.
Nhưng tôi không ngờ rằng, đời người đôi khi lại có một mũi tên quay đầu, đâm thẳng về phía mình.
Hơn nữa, là một mũi tên mạnh mẽ không gì ngăn nổi.
Bạn thấy sao?