Mục Tiêu Tiếp Theo [...] – Chương 4

Tôi kích .

Có phải ấy nhớ nam chính rồi không?

Nhớ ai ? Lục Tùng? Hay là Tạ Triều Hoài?

Tôi chọc chọc Diệp Noãn, hạ giọng hỏi:

“Cậu nhớ ai à? Nên mới bay sang đây?”

Đôi mắt màu hổ phách của ấy phản chiếu hình ảnh tôi.

“Có chút nhớ cậu.” Cô ấy gật đầu, .

Tôi: “?”

Tôi túm lấy má ấy, kéo ấy sang một bên.

“Đừng có bừa. Là nhớ Tạ Triều Hoài hay là Lục Tùng? Hay cậu đơn thuần chỉ muốn đi nghỉ dưỡng với Diệp Trình?”

Cô ấy cau mày, gỡ tay tôi ra, nghiêm túc đáp:

“Là nhớ cậu, không liên quan đến bọn họ.”

Tôi hất tay ấy ra, tự mình chạy ra xa, ôm đầu ngồi xổm xuống.

【Hệ thống! Hệ thống! Toang rồi!】 Tôi hoảng hốt. 【Cốt truyện của các người sụp đổ hoàn toàn rồi!】

【Ừm, hỏng thật rồi.】 Hệ thống đáp tỉnh bơ.

【Sao ngươi bình tĩnh thế?】 Tôi ngạc nhiên.

【Bọn tôi đã nhận thấy có điều bất thường từ sớm, đã cố gắng điều chỉnh, khi quỹ đạo đã lệch thì càng lúc càng lệch.】

【Vậy giờ sao? Tôi còn nhận tiền không?】 Tôi cuống quýt hỏi.

【Nếu có thể hoàn thành đại kết cục đoàn viên theo nguyên tác, thì sẽ có.】

Tôi chết sững, không dám tin:

【Không phải là tôi đang nghĩ tới cái đó chứ?】

【Là cái đó đấy.】

Tôi hét lên.

Sau đó chạy thẳng về phía mọi người, kéo Diệp Trình lại.

Nắm tay ta, rồi kéo tiếp tay của Lục Tùng đặt lên.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả, tôi nắm lấy tay Tạ Triều Hoài, đặt lên tay hai người kia.

Diệp Noãn lùi lại một bước đầy khó hiểu.

Tôi cũng không buông tha ấy.

Sau khi ba người đàn ông đã chồng tay lên nhau, tôi nắm lấy tay Diệp Noãn, đặt lên trên cùng.

Năm bàn tay xếp chồng lên nhau.

Tạ Triều Hoài và Diệp Trình định rút tay về, tôi ghì chặt lại.

Lục Tùng sững sờ:

“… Đây là cái gì ?”

Tôi lớn giọng hỏi:

“Chúng ta có phải một gia đình không?”

Không ai trả lời.

Tôi sốt ruột:

“Sao mọi người lại như …”

Diệp Trình nghiêng đầu, liếc mắt Lục Tùng, giọng điệu lạnh lùng:

“Thi Thiên Thiên theo cậu ra ngoài một chuyến, liền thành ra thế này? Cậu ép ấy phát điên rồi à?”

Lục Tùng nhíu mày:

“Lúc nãy còn rất bình thường.”

Tạ Triều Hoài lạnh:

“Ở cùng hai người các cậu, không bao giờ có chuyện tốt. Đúng là xúi quẩy.”

Tôi nghiến răng:

“Không phải là một gia đình sao? Một gia đình thì không cãi nhau!”

Diệp Noãn tôi, mấp máy môi:

“… Tôi hơi sợ đấy. Cậu có thể bình thường lại một chút không?”

Tôi phớt lờ bọn họ, hỏi hệ thống trong đầu:

【Hệ thống, thế này chưa?】

Hệ thống bất lực:

【Cô tự lại đi, thế này có giống “đại kết cục đoàn viên” không? Nghĩ thêm chút nữa đi.】

Tôi buông tay tất cả mọi người ra, ôm đầu rơi vào trầm tư.

Ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu khiến tôi hơi choáng váng, giọng của hệ thống vẫn vang vọng bên tai, suy nghĩ của tôi dần trôi xa.

Đó là… sự khởi đầu của mọi thứ.

6

Hồi cấp ba, tôi chẳng có sở trường gì, chỉ giỏi giả vờ ngoan ngoãn và đáng thương.

Người ta Diệp Trình giàu có, thế là tôi cứ lượn lờ trước mặt ta.

Cố để bị bắt nạt ngay trước mặt ta, rồi khóc lóc ngay trước mặt ta.

Nhưng Diệp Trình chẳng hề dao chút cảm nào.

Ngay lúc tôi sắp bỏ cuộc, ta đưa cho tôi một tờ khăn giấy, giọng thản nhiên:

“Tội nghiệp thật đấy.”

Anh ta đứng trên cao xuống, trong mắt còn mang theo ý lạnh lẽo.

Tôi ngước mắt lên, những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi.

Đây là góc độ và cách khóc tôi đã thiết kế kỹ lưỡng.

Một lúc sau, Diệp Trình vươn tay về phía tôi.

Từ đó về sau, tôi luôn đi theo ta.

Ban đầu, tôi nghĩ mối quan hệ giữa mình và Diệp Trình không rõ ràng, hoặc có thể chính xác hơn là tôi giống một con thú cưng nuôi dưỡng.

Nhưng mỗi khi có người hỏi, ta đều :

“Là nhỏ.”

Sau kỳ thi đại học, chúng tôi cùng vào một trường đại học.

Anh ta nắm tay tôi, ôm tôi, mua cho tôi rất nhiều thứ đắt đỏ.

Tôi đã từng thật lòng thích Diệp Trình.

Ít nhất là trước khi tôi biết ta sẽ không bao giờ cưới tôi.

Diệp Noãn từng hỏi ta:

“Anh với đó thế nào rồi?”

Anh ta hờ hững đáp:

“Vẫn .”

“Ba mẹ không đồng ý đâu.”

“Ừ, biết mà. Nuôi thú cưng cũng không tệ.”

Giọng điệu ta bình thản như thể chỉ đang về một con mèo, một chó nào đó.

Thật lòng mà , tôi chưa từng mơ tưởng đến việc kết hôn với ta.

Nhưng khi câu này thốt ra từ chính miệng ta trong lúc chúng tôi vẫn còn đương, tâm trạng tôi trùng xuống đến tận đáy.

Đã thì, tôi còn lãng phí thời gian của ta gì?

Vậy nên, tôi lấy lý do mắc bệnh nan y để đề nghị chia tay.

Diệp Trình nheo mắt, trong ánh mắt có chút lạnh lẽo:

“Giờ đến giả vờ cũng lười rồi?”

Tôi siết chặt ngón tay:

“Không giả vờ.”

Anh ta trầm mặc một chút, giọng điệu bình tĩnh:

“Em đang trò gì ?”

Tôi cúi đầu.

Diệp Trình lúc nào cũng điềm tĩnh, ta chỉ tôi một lát, sau đó nhàn nhạt :

“Vậy thì kết thúc đi.”

Chúng tôi chia tay đúng vào thời điểm tốt nghiệp đại học.

Tôi dùng một khoản tiền để đầu tư.

Rồi một ngày nọ, một hệ thống đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.

Ban đầu, tôi còn nghĩ rằng thần kinh mình có vấn đề.

Cho đến khi nó lên tiếng:

【Thật ra là nữ phụ ác độc ham tiền.】

Tôi: 【Ồ, tôi biết mà.】

【Cô biết?】

【Tôi có độc ác hay không thì tôi không rõ, tôi có ham tiền hay không thì tôi tự biết.】 Tôi cạn lời.

Hệ thống cảm thán: 【Nếu tất cả nữ phụ ác độc đều có sự tự nhận thức như , thì thế giới này đã tốt đẹp hơn biết bao nhiêu.】

Tôi: 【…】

Nó tiếp tục: 【Theo đúng nguyên tác của thế giới này, cốt truyện đã bắt đầu lệch hướng nghiêm trọng. Mong giúp chúng tôi đưa nó trở về quỹ đạo, nếu không thế giới này sẽ sụp đổ.】

Tôi im lặng vài giây: 【Có tiền không?】

【… Cô cần trở thành chim hoàng yến của một trong những nam chính – Tạ Triều Hoài. Anh ta sẽ không để thiệt thòi.】

Thế là, dưới sự giúp đỡ của hệ thống, tôi xuất hiện ở trường đua xe, bị một đám công tử nhà giàu bao vây trêu chọc.

Tạ Triều Hoài vừa đến đã thấy cảnh tôi bất lực ngã xuống đất, mép váy bị rách, trên chân còn có vết thương.

Anh ta cởi áo khoác đắp lên người tôi, quát:

“Mấy người cái gì đấy?”

Đám công tử kia giải thích một lúc chẳng ai nghe, cuối cùng đành ngượng ngùng rút lui.

Tạ Triều Hoài cúi mắt tôi, ánh mắt lười biếng sắc bén:

“Muốn tôi đưa về không?”

Tôi nhỏ giọng:

“Cảm ơn …”

Anh ta không bận tâm, đưa tay ra. Tôi vịn vào cánh tay ta đứng dậy.

Về sau, tiết hùng cứu mỹ nhân này lặp đi lặp lại năm, sáu lần.

Tôi mệt đến mức chẳng buồn diễn nữa:

【Hệ thống, nếu đến giờ Tạ Triều Hoài còn chưa ra vấn đề, tôi sẽ ăn cứt.】

Hệ thống giải thích:

【Cô đâu phải nữ chính, không cần hắn thật lòng . Chỉ cần hắn có hứng thú với là đủ, dù cho có dùng thủ đoạn thiết kế hắn đi chăng nữa.】

Lần cuối cùng.

Tạ Triều Hoài dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt tôi, bật lưỡi:

“Sao lại mít ướt thế này.”

Tôi hít mũi, đôi mắt đỏ hoe ta:

“Xin lỗi, lại phiền rồi…”

Đầu ngón tay ta dừng lại trên má tôi.

Yết hầu ta khẽ chuyển , khớp ngón cái siết nhẹ lấy cằm tôi:

“Có muốn tôi không?”

Câu hỏi vừa thốt ra, đột ngột và thẳng thắn đến mức như một tia sét giáng xuống, khiến tôi đứng sững tại chỗ.

“Sao ngây ra ?” Đôi mắt Tạ Triều Hoài híp lại.

Tôi vội vàng túm lấy tay ta, gấp gáp :

“Không , chim hoàng yến không?”

Câu này của tôi, hình như cũng khiến Tạ Triều Hoài bùng nổ.

Lần đầu tiên trong đôi mắt đen láy của ta xuất hiện vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

Anh ta thở ra một hơi:

“Làm tôi, tôi cũng sẽ chi tiền cho em.”

Tôi mím môi, ánh mắt né tránh:

“Trước đây tôi từng bị tổn thương… Tôi…”

Tạ Triều Hoài xoa mi tâm, giọng hơi bực bội:

“Được rồi, hiểu rồi. Được thôi.”

Thế là, đúng theo nguyên tác mà hệ thống đã , tôi vui vẻ trở thành chim hoàng yến của hắn.

Mọi thứ đều vận hành theo hướng mà hệ thống mong muốn.

Nhưng tại sao… càng ngày càng thấy kỳ lạ thế này?

7

Diệp Trình ngồi đối diện tôi.

Anh ta muốn chuyện riêng với tôi.

“Mãi sau này tôi mới biết, em đã nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Diệp Noãn hôm đó.” Anh ta đan hai tay vào nhau, hạ thấp tầm mắt, “Lúc đó, tôi đã nghĩ… đợi khi tôi không cần phải dựa vào bất kỳ ai nữa, tôi sẽ đến tìm em.”

“Anh không cần giải thích.” Tôi chống cằm, thờ ơ , “Chuyện qua lâu rồi.”

Những ngày rời xa Diệp Trình, tôi cũng sống rất tốt.

Tôi nghĩ một chút, rồi tiếp tục :

“Anh không thể phủ nhận, ban đầu thực sự chỉ xem tôi như một món đồ chơi để nuôi bên cạnh. Dù sau này có thay đổi suy nghĩ đi nữa.”

Tôi liếc sang bên ngoài, thấy Tạ Triều Hoài đang đứng ngay bên ngoài cửa kính, chằm chằm vào chúng tôi như thể sợ tôi và Diệp Trình sẽ gì đó.

Diệp Trình hơi khựng lại.

Tôi thu hồi ánh mắt:

“Hồi cấp ba, tôi bị gãy chân, còn thì đi đưa bút vẽ cho Diệp Noãn.”

Đồng tử Diệp Trình co rút:

“Anh không biết chuyện đó. Cho nên lúc đó em đã xin nghỉ nửa tháng…”

Tôi gật đầu.

Ngón tay ta khẽ run lên:

“Xin lỗi.”

Tôi đứng dậy định rời đi, Diệp Trình nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi không giãy ra.

Cuối cùng, chính ta tự buông tay.

Vừa ra khỏi cửa, Tạ Triều Hoài đã sầm mặt, khó chịu lẩm bẩm:

“Thật đúng là tay ngứa mà!”

Tôi thở dài, uể oải :

“Tôi rủ đi ăn tối dưới ánh nến, lại đi ăn với Diệp Noãn?”

Tạ Triều Hoài lập tức giải thích:

“Không phải! Là mẹ của Diệp Trình bảo tôi đi cùng Diệp Noãn. Bà ta dạo gần đây ấy không có cảm gì, ngoài hút thuốc thì chỉ biết uống rượu, như thể ấy sắp chết đến nơi ấy.”

Nghe đến đây, tôi sững người, vội hỏi hệ thống:

【Trong nguyên tác, Diệp Noãn cũng như à?】

Hệ thống đáp:

【Không. Thực ra, từ rất lâu rồi, cốt truyện đã bắt đầu lệch hướng.】

Tôi thở dài.

【Cốt truyện bị lệch là do sự gia tăng của ý thức cá nhân trong các nhân vật. Diệp Trình và Diệp Noãn có tuổi thơ không mấy tốt đẹp, cộng thêm ý thức cá nhân ngày càng mạnh mẽ, khiến họ không thể phát triển theo hướng của nguyên tác.】 Hệ thống giải thích.

Cái này thì tôi cũng đã lờ mờ nhận ra.

Ba mẹ của Diệp Trình vốn không nhau, còn ba mẹ của Diệp Noãn hình như có khuynh hướng bạo lực gia đình.

Sau này, ba của Diệp Trình và mẹ của Diệp Noãn tái hôn…

Nhưng gia đình ấy vẫn không hề hòa hợp, lúc nào cũng chìm trong những trận cãi vã không hồi kết.

Thấy tôi bước ra, Diệp Noãn liền đi về phía tôi.

Tôi cau mày:

“Hút thuốc à?”

Cô ấy lắc đầu:

“Không. Là mấy du khách khác hút, mùi ám vào người tôi thôi.”

Tôi xoa đầu ấy.

Cô ấy ngoan ngoãn nắm lấy tay tôi.

Ở bên kia, Tạ Triều Hoài và Lục Tùng đang nhau như muốn tóe lửa.

Tạ Triều Hoài nhếch môi, lạnh:

“Diệp Trình đúng là ghê tởm, tự mình tranh không nổi, liền để em ra mặt à?”

Tôi suýt sặc vì cách dùng từ của ta, quay đầu sang.

Lục Tùng còn gật gù đồng :

“Đúng là gian xảo thật.”

Tự nhiên tôi thấy eo không còn mỏi, chân cũng không còn mềm nữa.

Lục Tùng lười nhác :

“Trong lúc cậu không ở đây, ấy đã ăn sáu miếng bánh ngọt, còn lén lút đi chơi với người khác. Tôi chỉ đơn giản là thấy dễ thương thôi.”

Tạ Triều Hoài mặt không cảm tôi chằm chằm:

“Thi. Thiên. Thiên.”

Tôi: “…”

Anh ta tiếp tục công kích Lục Tùng:

“Ngày nào cũng tỏ vẻ cao thủ trường, thế mà chỉ một miếng bánh cũng cậu rung à? Trước đây ngày nào tôi cũng mua bánh cho ấy đấy.”

Trong lời của ta, tôi nghe ra một điểm quan trọng, liền quay sang Lục Tùng với ánh mắt dò xét.

Lục Tùng mặt cứng đờ, có dấu hiệu nghiến răng:

“… Bớt lo chuyện của tôi đi.”

Lúc này, Diệp Trình gửi cho tôi một tin nhắn thoại.

Tôi nhấn mở.

“Tôi sẽ bù đắp cho em, Thiên Thiên. Tối nay cùng nhau ăn tối dưới ánh nến nhé?”

Tôi đã lường trước phản ứng của mọi người, lập tức bịt tai lại.

Và rồi, lại một trận huyên náo bùng lên.

Đúng lúc này, hệ thống vang lên trong đầu tôi:

【Kết thúc đại đoàn viên cứ để thế này đi. Nhóm duy trì ổn định đã đánh giá, có thể xem như hoàn thành nhiệm vụ. Tiền sẽ chuyển vào tài khoản trong vòng một tuần. Chúc ký chủ một đời vui vẻ.】

Tôi: 【… Các người qua loa thế à?】

Hệ thống vẫn là giọng máy móc vô cảm, tôi lại nghe ra một chút bất đắc dĩ:

【Thế giới bên kia còn có mấy trường hợp loạn cào cào hơn— xuất hiện bình luận nổi trên màn hình, nghe suy nghĩ người khác, xuyên qua quá khứ hoặc nhảy cóc đến tương lai. Chúng tôi phải lần lượt ổn định từng thế giới một. So với những nơi đó, thế giới của coi như vẫn ổn định lắm rồi.】

Tôi: 【… Được thôi.】

Tôi nheo mắt lại.

Mặt trời chiếu rọi lên bãi cát, sóng biển nhè nhẹ vỗ vào bờ, hàng dừa đung đưa theo gió.

Thế thì…

Chúc bản thân một đời vui vẻ.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...