Tiếng nhạc hơi ồn ào.
Âm thanh vốn không quá hoàn hảo của đàn vĩ cầm và âm thanh của dòng điện hoà lẫn vào nhau, như thể ai đó đã dùng điện thoại để ghi âm lại ghi.
Tôi cau mày, còn chưa kịp gì đã thấy Thịnh Hoài Tri cứng đơ người.
Vài giây sau, hoảng hốt lái xe sang phía lề đường.
Xe còn chưa dừng hẳn đã vội vàng nhấc máy.
Hiệu quả cách âm của cửa sổ rất tốt, bên trong xe vô cùng yên tĩnh.
Mặc dù Thịnh Hoài Tri đã cố gắng quay người sang một bên, tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia.
Là Trần Duẫn Phi.
Tôi biết.
Chỉ có ấy mới có thể khiến sự bình tĩnh của Thịnh Hoài Tri bị vỡ trong nháy mắt.
Quả nhiên, sau khi Thịnh Hoài Tri cúp máy, áy náy tôi.
“Xin lỗi, Lâm Lang, không thể đưa em về nhà nữa.”
“Tại sao?” Tôi đã biết rõ vẫn cố ý hỏi.
“Duẫn Phi vừa mới đến sân bay, không bắt xe, bây giờ đã muộn rồi, một như ấy đi một mình thực sự rất nguy hiểm.”
Tôi cụp mắt xuống, nhẹ giọng “Ừ”.
“Anh không thể đưa em đi cùng sao? Trên xe cũng không thiếu chỗ ngồi.”
Vẻ mặt Thịnh Hoài Tri có chút ngại ngùng.
“Duẫn Phi ấy… ấy…”
Anh ngập ngừng, không một câu hoàn chỉnh.
Nhưng trong thâm tâm tôi biết rõ.
Anh chỉ muốn Trần Duẫn Phi không thích tôi, càng không muốn gặp tôi.
Anh không muốn Trần Duẫn Phi phải ấm ức.
Bầu không khí đã đến mức này rồi, có thêm cũng vô ích.
Tôi cầm túi xách, mở cửa xe và bước ra ngoài.
Thịnh Hoài Tri lại “xin lỗi” thêm vài lần nữa.
Sau đó nhấn ga, phóng vượt qua bên cạnh tôi.
2.
Tôi đi giày cao gót, cầm áo khoác bước từng bước trên con đường núi lộng gió lạnh lẽo.
Sau khi cha mẹ của Thịnh Hoài Tri nghỉ hưu, họ không còn muốn tiếp tục sống ở thành phố náo nhiệt nữa, nên chuyển thẳng về ngôi nhà cũ ở ngoại ô.
Điều này có nghĩa là mỗi lần tôi và Thịnh Hoài Tri đến thăm họ, phải mất ít nhất một giờ lái xe.
Rõ ràng Thịnh Hoài Tri đang rất kích .
Tất cả những gì có thể nghĩ đến là Trần Duẫn Phi đã trở lại, không thể để ấy ch//ết cóng ở sân bay một mình .
Nhưng đã quên, đường núi xa xôi như , tôi cũng không bắt xe, thì sao đi về ?
[Anh ta thậm chí còn không thèm thả ở ngã tư cho dễ bắt xe.] Hệ thống còn xát thêm muối.
“…”
Tôi bất lực thở dài: “Cậu có thể ngừng dò xét suy nghĩ của tôi nữa không?”
[Xin lỗi, xin lỗi, tôi không kiềm chế . ]
Hệ thống co rúm lại, lương tâm cắn rứt.
Đường núi về đêm cực kỳ khó đi.
Không dễ dàng gì mới đến đường lớn bằng phẳng, tôi lập tức tìm một khách sạn gần đó.
Con đường này tôi không thể đi nổi nữa.
Đêm nay, tôi nằm một mình trên chiếc giường lớn êm ái.
Tuy rất mệt, tôi lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Đây là năm thứ ba tôi xuyên đến thế giới này.
Trước khi tôi đến, câu chuyện về nữ chính Trần Duẫn Phi đã kết thúc.
Giống như mọi câu chuyện HE khác, ấy và nam chính sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.
Chỉ còn lại nam phụ Thịnh Hoài Tri ngày ngày uống rượu giải sầu, âm thầm thương nhớ nữ chính.
Sự xuất hiện của tôi, chính là để thực hiện giấc mơ của hàng ngàn độc giả, chữa lành cho Thịnh Hoài Tri.
Công bằng mà , trong ba năm qua, tôi đã cố gắng hết sức.
Thái độ của Thịnh Hoài Tri đối với tôi cũng thay đổi, lúc đầu tỏ ra kháng cự, cho đến sau này đã trở nên thân thiết hơn.
Tôi từng nghĩ rằng, mình đã thành công mở cánh cửa trái tim .
Nhưng quyển nhật ký đó lại xuất hiện...
Thịnh Hoài Tri cuối cùng cũng ý thức , Trần Duẫn Phi thời niên thiếu cũng đã từng thích mình.
Chỉ là lúc đó không nhạy bén lắm, nên mới tạo cơ hội cho nam chính.
Nhìn đi.
Đây chính là sức hấp dẫn của nữ chính đối với nam phụ.
Dù tôi có gì đi chăng nữa.
Chỉ cần nữ chính cho ta một tia hy vọng, thì trái tim ta có thể bùng cháy trở lại lần nữa.
3.
Tôi ở trong khách sạn ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau, tôi trả phòng và rời đi, điện thoại vẫn không có một tin nhắn nào.
Điều này đã quá rõ, đêm qua Thịnh Hoài Tri không hề về nhà.
Nếu không, ta chắc chắn sẽ hỏi tôi đang ở đâu.
Hôm nay là cuối tuần.
Tôi không cần phải đi , nên chỉ ở nhà chờ đợi.
Nhưng đến tận tối, Thịnh Hoài Tri vẫn không về.
Điện thoại đã im lặng quá lâu cuối cùng cũng nhận tin nhắn mới.
[Buổi tối có họp lớp, sẽ không về nhà ăn cơm.]
Tôi trầm mặc một lúc rồi trả lời: [Được.]
Vốn dĩ tôi cũng không cảm thấy đói, giờ lại càng không có khẩu vị.
Tôi ngồi trên ghế sofa, trầm tư suy nghĩ về mọi chuyện.
Đột nhiên, điện thoại lại bắt đầu rung lên điên cuồng.
Tôi bấm nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền đến những tiếng ồn ào.
Người tìm tôi là cùng lớp đại học của Thịnh Hoài Tri, Diệp Tử.
Tôi có mối quan hệ khá tốt với ấy.
Lúc này, ấy cố hạ giọng xuống, lo lắng hỏi tôi: “Chị, chị và Thịnh Hoài Tri xảy ra chuyện gì ?”
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì?”
“Chúng em họp lớp, đã là có thể đưa người nhà theo, ta lại đưa một người phụ nữ lạ mặt đến.”
Tôi sửng sốt một lúc, rồi mới phản ứng lại, người phụ nữ này rất có thể là Trần Duẫn Phi.
“Sao ta không đưa chị theo, có phải ta ngoại không?”
Diệp Tử xưa nay luôn thích thẳng.
Chỉ có điều mấy năm nay bị hệ thống ràng buộc, tôi đã sớm quen với việc bênh vực Thịnh Hoài Tri.
“Em đừng hiểu lầm, hôm nay chị có việc, đó là em ấy.”
“Em cái gì, ta mắt cứ liếc ngang liếc dọc, vừa đã biết là hồ ly tinh rồi.”
Diệp Tử căm phẫn .
Tôi sợ lớn chuyện nên chỉ có thể thay Thịnh Hoài Tri giải thích vài câu.
Lúc này ấy mới nửa tin nửa ngờ cúp điện thoại.
Nhưng không lâu sau, ấy lại gửi cho tôi vài bức ảnh.
[Chị ánh mắt bọn họ đi, sắp kéo thành sợi luôn rồi, không ổn, không ổn!]
[Chị xem, Thịnh Hoài Tri còn uống rượu giúp cho con hồ ly tinh đấy!]
[Chị, em giúp chị chặn cửa, chị mau đến đây!]
4.
Nửa giờ sau, tôi đi theo địa điểm Diệp Tử gửi, xuất hiện tại khách sạn bọn họ đang dùng bữa.
Chỉ có điều...
Tôi đến đưa thuốc cho Thịnh Hoài Tri.
Từ mấy năm trước, kể từ khi Trần Duẫn Phi đi du lịch vòng quanh thế giới cùng nam chính, Thịnh Hoài Tri đã bị mắc căn bệnh nghiện rượu.
Giống như mọi nam phụ thâm trong tiểu thuyết, tự hành hạ bản thân đến mức không ra thể thống gì nữa.
Dạ dày cũng đã hỏng luôn rồi.
Mỗi lần căn bệnh tái phát, đau đến mức ch//ết đi sống lại.
Vì , đã rất lâu rồi tôi không cho uống rượu.
Nhưng bây giờ...
Tôi chỉ có thể , điều gì nên đến thì sẽ đến.
Tôi ngồi ở bên ngoài, nhắn tin cho Thịnh Hoài Tri, bảo ra ngoài lấy thuốc.
Nhưng từng phút từng giây trôi qua.
Tôi ngồi tê hết cả chân, mà vẫn không trả lời.
Tiếng và tiếng reo hò vẫn tiếp tục truyền ra.
Tôi ngồi chờ mệt cả người, đành đứng dậy rồi từ từ mở cửa ra.
Diệp Tử là người đầu tiên thấy tôi, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Tôi chột dạ tránh ánh mắt của ấy, đi vòng tới trước mặt Thịnh Hoài Tri, dúi lọ thuốc vào tay .
“Em gửi tin nhắn cho mãi không thấy trả lời, nên đành đến tận đây đưa cho .”
Ánh mắt Thịnh Hoài Tri có chút hoảng loạn, không ngừng về phía Trần Duẫn Phi.
Cô ta lại ngồi khá thản nhiên, cũng không chào tôi mà chỉ xoay xoay chiếc cốc trong tay.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Tôi vội vàng vẫy tay với họ: “Không sao đâu, tôi chỉ đến đưa đồ thôi, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Sau đó tôi mở cửa, bước ra ngoài.
5.
Đến lúc ngồi trên xe taxi, điện thoại của tôi đã bị tin nhắn cho nổ tung.
Diệp Tử hận không thể rèn sắt thành thép.
[Chị, chị đang gì ?]
[Người khác ném bùn vào chị, sao chị chỉ nằm im chịu đựng chứ?]
Tôi nghe điện thoại có chút miễn cưỡng.
Tôi có thể gì đây?
Nhiệm vụ này đã định sẵn phải thất bại rồi.
Lựa chọn tốt nhất cho tôi lúc này, chính là tiếp tục duy trì thiết lập lương thiện ân cần của mình.
Cố gắng lấy thêm điểm nhân thiết để hình sau khi kết thúc không quá khắc nghiệt.
May là cuộc sống cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng.
Theo thời gian thiết lập của nhiệm vụ, tôi chỉ phải đợi nửa năm nữa thôi.
6.
Khi chiếc taxi sắp đến gần cổng chung cư, Diệp Tử lại bắt đầu khủng bố tin nhắn tôi.
[Mẹ nó, người phụ nữ này đã kết hôn chưa ?]
[Vừa rồi có một người đàn ông đã đá cửa phòng của bọn em, kéo ta ra ngoài.]
[Thịnh Hoài Tri tưởng ta gặp nguy hiểm vội đuổi theo, kết quả hai người họ ở bên ngoài hôn nhau như ch//ết đi sống lại.]
[Chị, chị đã sớm biết chuyện này rồi phải không?]
[Vòng bè hỗn loạn quá.]
Tôi cầm điện thoại, gần như lập tức hiểu mục đích của Trần Duẫn Phi.
Cô ta đã không còn hứng thú với Thịnh Hoài Tri từ lâu rồi, chỉ lợi dụng chuyện này để cho nam chính ghen tức mà thôi.
Như xem ra, một công cụ như Thịnh Hoài Tri cũng không tốt hơn tôi là bao?
...
Ngày hôm đó, lúc Thịnh Hoài Tri trở về đã là nửa đêm.
Anh vừa mở cửa ra đã ngã “bịch” xuống đất.
Đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, áo sơ mi ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không còn chút huyết sắc nào.
Rõ ràng, thói nghiện rượu của ta đã quay trở lại.
“Thuốc em đưa cho , không uống sao?” Tôi hỏi.
Ánh mắt Thịnh Hoài Tri lóe lên.
Tôi lập tức hiểu ra.
Chắc chắn không uống.
Cũng đúng, trước mặt Trần Duẫn Phi, sao có đủ can đảm để uống thuốc tôi đưa cho chứ?
Tôi thở dài, đỡ Thịnh Hoài Tri đứng dậy, rót nước và lấy thuốc rồi nhét vào tay .
Lần này không từ chối, ngoan ngoãn uống hết thuốc, nằm dựa vào ghế sofa để giảm đau.
Qua một lúc sau, có vẻ không còn khó chịu nữa, mới mở mắt ra và “xin lỗi” với tôi.
“Hôm nay đưa Duẫn Phi đến tham gia buổi họp lớp, vì lúc đó ấy đang bên cạnh.”
“Cô ấy đã lâu rồi không ăn một bữa thịnh soạn, tên vô lại kia đến một công việc đàng hoàng cũng không có, thực sự không biết nuôi ấy thế nào…”
“Chờ một chút” tôi nhẹ nhàng ngắt lời , “Chuyện này liên quan gì đến . Có thì uống mỗi nước cũng đủ no, huống hồ và ấy đều đã có gia đình rồi.”
Thịnh Hoài Tri sững sờ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, quay mặt đi, buồn rầu : “Cũng đúng.”
“Anh có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, thực ra Trần Duẫn Phi không hề hoàn hảo như tưởng tượng, là ký ức của đã mỹ hóa ấy, em không tin không ra, hôm nay ấy chỉ lợi dụng thôi.”
Tôi chưa kịp xong thì Thịnh Hoài Tri đã quay người lại.
Tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt lạnh lùng như của .
“Lâm Lang, em căn bản không hiểu Duẫn Phi, em dựa vào cái gì mà xấu ấy trước mặt ?”
7.
Thịnh Hoài Tri xong, hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc của tôi, cầm áo khoác lên, giận dữ đẩy cửa ra, đi đến sofa trong phòng khách.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tôi im lặng một lúc, tự lắc đầu chế giễu rồi lại nằm xuống giường.
Không lâu sau, hệ thống bất ngờ gọi tôi: [Ký chủ, có phải cảm thấy lạc lõng không? ]
“Không phải đã bảo đừng dò xét suy nghĩ của tôi rồi sao?”
Hệ thống ngượng ngùng hai tiếng: [Tôi chỉ tò mò thôi.]
Tôi lờ nó đi, một lúc sau, nó lại không kiềm chế tiếp tục hỏi.
“Ký chủ, tôi có thể cảm nhận tâm trạng chán nản của , có phải đã thích nam phụ rồi không?”
Hàng mi của tôi rung lên.
Có cảm với đối tượng công lược là điều cấm kỵ khi hoàn thành nhiệm vụ.
Chuyện này không cần nó nhắc nhở, tôi biết rất rõ.
Nhưng... Thịnh Hoài Tri dù sao cũng là đối tượng công lược đầu tiên của tôi.
Trong suốt ba năm qua, lúc nào tôi cũng ở bên .
Con người chứ không phải cây cỏ, sao có thể nhẫn tâm vô ?
Thấy tôi im lặng, hệ thống lại “hehe” hai tiếng.
[Cô thích ta cũng là chuyện bình thường, theo tôi biết, hầu hết mọi người đều có cảm với đối tượng công lược đầu tiên.]
[Trong số những người này, có một nửa sẽ chọn ở lại mãi mãi.]
Tôi nhẹ nhàng đáp “Ồ”, sau đó hệ thống hỏi: [Ký chủ, có muốn ở lại không?]
Tôi im lặng.
Thành thật mà , trong suốt ba năm ở bên Thịnh Hoài Tri, quả thật tôi đã từng suy nghĩ “có lẽ ấy đã quên nữ chính và mình rồi”, “cứ tiếp tục như cũng không tồi”...
Nhưng bây giờ xem ra, thực sự là do tôi tự mình đa .
Mối quan hệ của tôi với Thịnh Hoài Tri giống như một tảng băng rắn chắc.
Chỉ cần mặt trời ló dạng, nó sẽ biến thành một đống nước bùn hỗn độn.
8.
Sáng hôm sau, Thịnh Hoài Tri vội vã ra ngoài.
Tôi tưởng đã đi , đến trưa, thư ký của đột nhiên gọi điện cho tôi.
Anh ta công ty có văn kiện khẩn cấp cần chữ ký của Thịnh Hoài Tri, mãi không liên lạc với ấy.
“Thịnh tổng hôm nay có đi không ạ?”
Tôi sửng sốt một lúc rồi định thần lại, khéo léo giải thích giúp Thịnh Hoài Tri.
“Hôm nay ấy có việc, cậu cứ ký đi, có vấn đề gì cứ đến tìm tôi.”
Thư ký liên tục đồng ý rồi cúp điện thoại.
Không biết vì sao tôi lại có linh cảm.
Thịnh Hoài Tri nhất định đã đi tìm Trần Duẫn Phi...
Quả nhiên, đến tối, tôi nhận một đoạn video.
Video do Diệp Tử tải xuống từ một tài khoản tiếp thị nào đó.
Cô ấy hỏi tôi: [Chị, đây không phải là con hồ ly tinh kia sao, sao ta lại đi mua nhà với Thịnh Hoài Tri ?]
[Còn người đàn ông đứng trong góc không phải là người đã hôn con hồ ly tinh trước đó à?]
[Thịnh Hoài Tri có biết mình đang bị hai người này lợi dụng không?”]
Tôi bấm vào xem, đúng là bọn họ.
Tài khoản tiếp thị viết nội dung cho video này là: “Chung cư dành cho người giàu mong đợi nhất thành phố vừa mở bán, chưa đầy một ngày đã bán hết, người có tiền thực sự quá nhiều rồi!”
...Tâm trạng của tôi có chút phức tạp, một lời không thể hết.
Khoảng nửa năm trước, chung cư mà tôi và Thịnh Hoài Tri ở có người nh//ảy lầu.
Những hộ dân xung quanh lần lượt chuyển đi, tôi cảm thấy vắng vẻ nên đã đề cập với Thịnh Hoài Tri chuyện chuyển nhà.
Nhưng đã gì?
Anh dạo này công ty bận quá, khi nào rảnh sẽ cùng tôi đi xem nhà mới.
Kết quả là tôi cứ đợi, đợi cho đến bây giờ.
Tại sao lúc đến chỗ Trần Duẫn Phi, lại không bận nữa?
9.
Đêm đó Thịnh Hoài Tri trở về, cả người đều là hương nước hoa ngọt ngào thoang thoảng.
Anh cởi bỏ quần áo, giấu đầu hở đuôi: “Hôm nay đi xã giao mệt quá.”
Tôi chưa kịp gì thì hệ thống đã vui vẻ.
[Cô định vạch trần ta à, ký chủ?]
Tôi lắc đầu.
Cán cân trong lòng Thịnh Hoài Tri đã hoàn toàn nghiêng về phía Trần Duẫn Phi, tôi có vạch trần thì cũng còn ý nghĩa gì nữa?
Cho nên, tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi giúp ta bỏ quần áo vào giỏ đựng quần áo bẩn như thường lệ.
Thịnh Hoài Tri chột dạ tôi, lấy cớ đi tắm để chui vào phòng vệ sinh.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Chiếc máy tính bảng tôi dùng để xem video vào lúc chiều vẫn còn bên trong!
“Thịnh Hoài Tri!”
Tôi chạy tới gõ cửa, bên trong hồi lâu không có tĩnh gì.
Tôi định gõ thêm vài lần nữa tay tôi lại rơi vào khoảng không. Thịnh Hoài Tri mở cửa ra, đôi môi mím chặt, trên tay cầm máy tính bảng của tôi.
Mà màn hình lúc này vừa hay dừng ngay ở video đó.
[Hi hi, lò hỏa táng.] Hệ thống .
Tôi cạn lời thở dài một hơi.
Thịnh Hoài Tri cho rằng tôi đang trút sự bất mãn lên ta nên bất giác cau mày.
“Lâm Lang, em đừng suy nghĩ nhiều, mua nhà cho ấy là có nguyên nhân.”
“Em biết.” Tôi gật đầu tiếp thu.
“Anh và Trần Duẫn Phi là thanh mai trúc mã, thời niên thiếu quá đơn thuần nên vô tổn thương ấy, cho nên bây giờ muốn cố gắng hết sức để bù đắp cho ấy.”
Thịnh Hoài Tri nghẹn ngào : “Lâm Lang, ... “
“Thật đấy, đừng nữa, em có thể hiểu .”
“...Vậy thì tốt.”
Thịnh Hoài Tri xong rồi lại vào phòng vệ sinh.
Chỉ còn lại một mình tôi đứng nguyên tại chỗ.
[Ký chủ, có vẻ như đang rất khó chịu.] Hệ thống nhẹ giọng .
Tôi lờ đi, coi như không nghe thấy.
Bạn thấy sao?